Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải sự quyết liệt của Trương Hành cùng sự háo hức của Triệu giáo úy thật sự có tác dụng hay không, hoặc là Phùng Tổng Kỳ người ta vốn dĩ đã có uy áp ba phường, hai ngày tiếp theo chuyện của phường Tu Văn, phường Tinh Thiện diễn ra suôn sẻ không hề rối rắm.

Ngày thứ hai ở phường Tu Văn xuất hiện mấy nhà tự cho mình là đúng đứng lên phản kháng, cho đến ngày thứ ba, sau khi đến phường Tinh Thiện thì mỗi hộ gia đình đều dứt khoát quét chiếu chào đón.

Nói tóm lại, không hề có phá phách cướp bóc, cũng không có mua bán đồng nào, không có quân lính Tĩnh An Đài chấp pháp quá mức, trong dự đoán mong hai người Tiểu Kỳ cùng vị “Giáo úy” khác can thiệp vào cũng không có xuất hiện, theo đó là những sản nghiệp vô cùng phối hợp làm theo.

Trên thực tế, đến buổi chiều ngày thứ ba, Trương Hành đã sắp xếp xong cho buổi tiệc rượu hôm nay, trực tiếp cùng Tiểu Triệu giáo úy đi đến quán rượu sau Phố Thủy, dứt khoát nhận được sự tán thành và khen ngợi của Phùng Tổng Kỳ.

“Hai người các ngươi làm rất dứt khoát, làm rất tuyệt!”

Trong một gian phòng nhỏ trên lầu hai, Phùng Dung Phùng Tổng Kỳ mặt mày hớn hở: “Hai vị tiểu kỳ và những giáo úy khác không có thời gian đến đây, cho nên trực tiếp ăn xong đi đến phường Tu Nghiệp rồi, còn phải trấn áp bọn họ... Chờ phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong xuôi, bọn họ ngược lại cảm thấy không thú vị nữa, chỉ giữa trưa nay ngồi lại chỗ ta một chút, hỏi sơ qua về sự việc, sau khi biết ý của ta thì đã đi rồi... Đó là Thanh Ngư Bang của Thanh Ngư Bang, rồi cũng mới có người tiến đến hỏi ta, rõ ràng là bị các ngươi làm cho kinh sợ.”

“Vẫn là đổ máu, không đủ sạch sẽ.” Trương Hành tùy ý chắp tay: “Làm Kỳ chủ chê cười rồi.”

“Chính là muốn mượn phần sát khí này của ngươi!” Phùng Dung đang ngồi ngửa đầu lên trời cười to: “Nếu không có cái tay kia, làm sao có thể thuận lợi như vậy? Về phần Vệ Lưu Tử, nói một câu khó nghe thì nếu như hắn có chút tài năng tiền đồ hoặc là hậu thuẫn phía sau thì cần gì phải làm loại công việc dơ bẩn đó để kiếm sống chứ? Có thể chặt đứt cánh tay này là đã lấy hết sức lực làm lưu manh của hắn rồi, không cần lo lắng.”

Trương Hành hơi hơi gật đầu, ngồi ngay ngắn không cử động, cũng không có nói nhiều thêm nữa.

Về phần tiểu Triệu giáo úy, lúc này lại rõ ràng là đứng ngồi không yên, có mấy lần muốn nói, nhưng đều dừng lại, hiển nhiên là sợ bản thân mình quá mức dồn dập, tự nhiên vô duyên làm sai sẽ làm hỏng chuyện tốt.

Mà Phùng Dung hơi hơi nghiêm mặt, cúi đầu uống mấy ngụm trà, một lát sau bỗng nhiên quay lại hỏi Trương Hành một câu: “Ta nhớ là ngươi nói ngươi bị một vị hắc thụ trong Trấn Phủ Tư quấn chân, cho nên mới lạc chân chúng ta ở phía đông Trấn Phủ Tư?”

“Đúng vậy.”

“Vậy người bằng hữu hắc thụ kia của ngươi hiện tại đã trở lại thành đô hay chưa?”

“Ta không biết.” Vẻ mặt Trương Hành không chút biểu tình, ngửa đầu giống như đang suy tư gì đó: “Người ta là lục phẩm hắc thụ đàng hoàng ở Tĩnh An Đài, bèo nước gặp nhau, thấy ta đáng thương cho nên nguyện ý giúp đỡ ta một lần, làm sao có thể gọi là bằng hữu? Ta nguyện ý nhận hắn, nhưng hắn cũng không muốn nhận ta nha?”

“Điều này cũng đúng.” Phùng Dung cười cười gật đầu.

“Nhưng mà, ta đoán chắc là hắn đã trở lại, bởi vì hôm đó có một tên thuộc hạ của hắn giúp đỡ ta tuần trang trên đường, mấy ngày gần đây đã trở lại, còn đi xem ra, nhưng mà không có nói chuyện gì quan trọng, chỉ là có ý đến xem ta đã sắp xếp ổn định được hay chưa... Nhưng thật ra ta thật là khó khi không trả lại ân tình này, cho nên thời gian qua tiết kiệm được một chút tiền đưa cho Kỳ chủ đi làm lễ kính, nhưng mà lại không biết người ta ở chỗ nào.” Trương Hành tiếp tục nói, rồi lại nhịn không được hỏi hắn ta: “Ta không hiểu lắm, Kỳ chủ hỏi cái này làm gì? Có liên quan gì sao?”

“Có thể có gì liên quan chứ?” Phùng Dung liên tục lắc đầu: “Lúc này, ngươi càng phải có được nhiều mối quan hệ khác nhau ở nhiều phương diện, như vậy mới càng thỏa đáng... Nhưng ngươi không thân thì cũng chỉ có như vậy.”

Trương Hành gật gật đầu, sau đó nhìn thấy tiểu Triệu vẫn đang đứng ngồi không yên, lại câm miệng như cũ.

Mà cuối cùng Phùng Dung cũng về tới vấn đề chính: “Hai người các ngươi làm việc rất tốt, nhưng không ngờ mọi chuyện lại gọn gàng như vậy, ta chỉ cho rằng ngày mai mới có thể lại đây, cho nên tiền bạc cũng không chuẩn bị, việc tìm kiếm khế ước bán mình của Tiểu Ngọc cũng sẽ phiền toái...”

Tiểu Triệu nhanh chóng muốn mở miệng.

“Không cần sốt ruột.” Phùng Dung xua tay ngăn đối phương lại: “Như vậy tốt, mọi chuyện vẫn còn đầu đuôi, các ngươi cùng đi, thay ta phát cái thiệp mời cho Thanh Ngư Bang, thiệp đã viết xong, là muốn mời hắn ngày mai đến đây với ta, nói chuyện thương thảo với nhau….hách, nhưng cũng không thể mất đi lễ nghĩa, cũng không được quá mức khúm núm... Ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi trở về, đến lúc đó tiểu Trương thì nhận tiền, còn người của Tiểu Triệu, cũng có thể trực tiếp đưa về nhà được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK