Chẳng lẽ mình đã chuyển thế đến đến một giai đoạn lịch sử nào đó hả? Mặc kệ là ba lần đánh Cao Ly hay Tùy mất Đường lập, hoặc là loạn An Sử* thì hình như cũng chả phải thời điểm tốt để làm lính thì phải.
(*) biến An Lộc Sơn- Sử Tư Minh
Trương Hành nằm đó tựa như bắt được thứ gì, hắn nhìn chung quanh, tính toán lấy thêm nhiều thông tin hơn nhưng lại nhanh chóng thất bại, bởi vì cảm giác chấn động rõ ràng lại một lần nữa truyền tới
"Chạy mau! Không đi được thì bò, nếu bò cũng không được thì ta cũng mặc kệ ngươi luôn!" Râu quai nón đội mũ giáp lên rồi vác một thanh trường đao chuôi ngắn lên vai, sau đó cũng không lấy thêm đò thừa thãi mà trực tiếp xoay người chạy khỏi miếu nát, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sau trận thua ở bãi Lạc Long, ta nhận ra một đạo lý, đó là tuyệt đối không được qua loa với tính mạng của mình! Chưa kể trong nhà ta còn có mẹ già con nhỏ, chỉ nói đến quy củ của người Hồng Sơn, lá rụng về cội, có chết cũng phải về nhà!"
Trương Hành không còn sức để phân biệt đây là đang đóng phim hay là ảo giác sau khi phẫu thuật, bởi đầu hắn vô cùng nặng nề, không còn sức để mà suy nghĩ kỹ vấn đề này nữa. cho nên khó mà nói được hắn là nghe theo lời nói của đối phương hay là dựa vào bản năng cầu sinh, sau khi đội mũ sắt thì vịn vào bệ tượng đứng lên.
Vừa mới đứng dậy, Trương Hành hành phát hiện hai chân hắn nhũn như cọng bún, chỉ có thể ráng sức đứng lên mặc kệ nó đang run rẩy.
Mà cũng chính vào lúc này, một chuyện kỳ quái xảy ra, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo kì lạ xông ra từ giữa bụng rồi vọt xuống chân, tựa như bản năng thân thể giúp cho đôi chân hắn có thể đứng thẳng. nhưng cũng chính luồng khí lạnh lẽo kia khiến cho đôi chân hắn gặp phải kích thích, cảm giác lạnh buốt tận óc khiến hắn lại ngã ngồi xuống.
"Đệch con mịa nó!"
Những người khác đã sớm chạy sạch, râu quai nón cũng thế, thế nhưng không ngờ hắn lại trở lại, khi thấy Trương Hành ngã xuống, nhất thời lại tức giận: "Trung úy đã sớm bảo ngươi từ bỏ cái phương thức man rợ của quê hương phương bắc của ngươi đi, tu luyện tam huy tứ ngự chánh đồ trong quân đội mà ngươi không nghe, cứ tiếc chút xíu chân khí hàn băng ngươi tu luyện được, giờ thấy thế nào? Nhấc nổi chân không? Thiên phú tu luyện của ngươi nếu như cho ta thì ta đã tiến xa hơn thế. . ."
Trương Hành càng nghe càng con mẹ nó không hiểu.
Hắn cho rằng bản thân đã chuyển kiếp đến thời Tùy Đường loạn thế, nhưng bây giờ là chuyện gì thế? Tùy Đường võ hiệp? Hay là Tùy Đường diễn nghĩa? Nếu thế thì có cần đi bám đùi Lý Nguyên Phách trước không nhỉ?
Nhưng mà lúc này không hợp nghĩ linh tinh. Lại một đợt chấn động nữa truyền tới, giống như cả mặt đất cũng phải bị lật lên vậy, ngôi miếu đổ nát cũng đổ bụi ào ào. Râu quai nón đứng ở cửa miếu dậm chân chạy vào, một tay chống trường đao, một tay đem Trương Hành đang bám trên tượng gỗ vác lên vai, vừa đi vừa mắng: "Kiếp trước đúng là ta đã nợ ngươi mà!"
Trương Hành bị khiêng trên vai, cái đầu chúc xuống dưới, ánh mắt nhìn thoáng qua một vật tại nơi hắn vừa ngã xuống, trong lòng không khỏi giật mình, hắn vội vàng kêu lên: "Cái gì kia? Đô, Đô huynh đúng không? Để ta mang đồ theo! Đó là bảo vật gia truyền của ta."
Người đàn ông có râu quai nón tên Đô Mông mặc dù không muốn nhưng vẫn hơi khom người xuống để cho Trương Hành nhặt đồ, sau khi nghe người trên vai nói được rồi thì mới vội vã chạy ra khỏi đó.
Không nói đến râu quai nón đang khiêng người chạy thoát thân, chỉ nói Trương Hành cầm đồ vật trong tay đang đong đưa, nguyên nhân rất đơn giản, đồ vật kia là cái la bàn hắn mua trước khi rơi xuống giếng.
La bàn được chế tác khá độc đáo, phong cách cổ xưa, bề ngoài dễ nhìn, lớn chừng nửa bàn tay, thuận tiện mang theo bên người, chỉ tốn có mười lăm đồng, hơn nữa còn được khắc hai hàng chữ giản thể, thể hiện tinh hoa chế tác của Trung Quốc một cách sâu sắc.
Nhưng vào lúc này, nhất là khi vừa có một luồng khí lạnh trên người vừa xoay chuyển một cách có trật tự ở dưới chân, Trương Hành sao lại không biết thứ này nhất định là đồ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Là đầu sỏ khiến mình rơi vào tình cảnh này!
Cũng là cọng rơm cứu mạng hắn!
Theo cách giải thích của giang cư mận thì là. . . đây có thể xưng là ngón tay vàng chuyển kiếp của hắn. . . Không đúng, là la bàn vàng!
Nhưng mà khiến cho hắn muốn sụp đổ chính là la bàn thì ở trong tay, nhưng kim la bàn lại đứng yên, không có động tĩnh gì. . . Chẳng lẽ đây là đồ dùng một lần? Hay là cần phải sạc điện?
Nghĩ đến đây chương hàng nhớ tới cảm giác thoải mái như vừa trị liệu bằng điện vừa rồi, lập tức thử thúc dục cái gọi là chân khí, thứ này thật sự giống như là một phần của thân thể, theo cánh tay truyền đến la bàn cầm trong tay.
Đáng tiếc, không thể dùng được.
Vẻ mặt Trương Hành tựa như đưa đám, đúng lúc này lần chấn động mãnh liệt thứ ba truyền đến, Đô Mông đã mang theo hắn đi đến trước cửa miếu bước hụt chân, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo suýt thì làm ngã người trên vai xuống.
Cũng vào lúc này, Trương Hành chợt nhớ tới một câu thần chú thường xuyên được sử dụng nhất trong nước, nhưng cũng là thần chú có tính hợp lý nhất, sau đó bật thốt lên: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"
Sau một câu này, Đô Mông trùng hợp vấp chân một cái làm Trương Hành suýt thì huệ hết nước chua trong dạ dày ra, đáng tiếc kim la bàn cũng chỉ đong đưa một chút theo quán tính mà thôi.
Trương Hành gần như tuyệt vọng rồi.
Nhưng một khắc sau đó, khi Đô Mông đứng lên lần nữa đi ra ngoài miếu, kim la bàn trong tay Trương Hành đột nhiên di chuyển, chỉ hướng sau lưng Đô Mông, trước mặt Trương Hành.
Hắn hơi mờ mịt một chút, đầu óc đá số cực nhanh thăm dò công năng của cái la bàn này, cũng rất nhanh biết được chuyện gì đang xảy ra.
"Quay lại!" Tim gan phèo phổi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, cổ họng đau muốn vỡ ra, Trương Hành bám trên vai Đô Mông cố gắng hét lên: "Quay lại trong miếu mau lên!"
"Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?" Đô Mông một bên gạt cành khô che trước cửa miếu đi về phía trước, một bên nói không ngừng: "Nếu thật sự là động đất thì ở lại trong miếu hay trên núi đều khác nào đâm đầu vào chỗ chết chứ? Phải chạy xuống chân núi trống trải mới đúng! Nếu không ngươi nói tại sao những người khác đều phải chạy hả? ! còn nói thêm câu nữa là ta ném ngươi lại đây, cho ngươi tự tìm đường đi đấy!"
"Mau quay lại!" Trương Hành gấp đến độ không thở được, chỉ có thể gào thét với Đô Mông: "Đây là chỉ dẫn bảo bối gia truyền của ta! Tìm lợi tránh hại, hiển linh chỉ đường! Nhiều huynh đệ chết trận như vậy mà chỉ có hai người chúng ta trốn được tới đây, ngươi cho rằng là chúng ta gặp vận may hả? Nghe ta một lần nữa đi, dù sao hai người chúng ta bây giờ là cùng sống cùng chết, tại sao ta phải lừa ngươi?"