Tuy nhiên, chỉ sau một cái bĩu môi như vậy thôi, Trương Hành rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của nữ tuần kiểm kia quét lại đây trong ánh nắng rực đỏ buổi chiều tà của hoàng hôn, cũng thầm giật mình.
Cô nàng này, có lẽ chính là một cao thủ thực thụ.
“Tuần kiểm, việc đã đến nước này, không cần nghĩ nhiều nữa, việc mấu chốt bây giờ là chúng ta tiếp theo nên làm gì?” Hơi hơi suy nghĩ, sau đó Hồ Ngạn tiếp tục hỏi: “Lý Xu xuất hiện ở Đông Cảnh, nói rằng bản thân muốn tới Bắc Hoang, nhưng rất có khả năng là đi đến Đông Di… Tin tức này mới là tin quan trọng nhất có phải không? Bây giờ vị quân hán này… Chuyện của vị hảo hán này đã giải quyết xong rồi, chúng ta có phải có thể nhanh chóng đi hội hợp bọn Tiểu Lý hay không?”
“Truyền tin tức đương nhiên là điều cần thiết.” Bạch Hữu Tư nét mặt không hề thay đổi, ánh mắt lại không nhịn được đảo qua dưới tàng cây lần thứ hai: “Nhưng chỉ là truyền tin tức mà thôi, cũng không cần vội vàng quá phải không? Càng không cần trịnh trọng như vậy, chúng ta nhiều người như vậy ra đi tới đó, chẳng lẽ phải vì một tin tức hưng sư động chúng (không quá ảnh hưởng) mà trở về? Chẳng phải là để những người còn lại của Đài Trung chê cười chúng ta hay sao?”
Trương Hành ngay từ đầu cũng không nhận ra được cái gì, bởi vì sự chú ý của hắn đã sớm tập trung vào dòng sông lớn phía trước mặt rồi, đừng nhìn sự dũng cảm của hắn khi vừa rồi giận dỗi đem tiền và ngựa đòi trả lại người ta, trên thực tế hiện tại hắn đã hối hận đến chết.
Không có tiền, hắn làm sao có thể thuê thuyền qua sông?
Không có ngựa, có phải tiếp tục cõng Đô Mông mà lên đường hay không?
Bốn năm ngày, ngày ngủ đêm đi, vất vả đến cỡ nào?
Giả vờ cái gì mà giả vờ hả?
Khí thế kích động phấn khích trong nhất thời, rồi tiếp theo sau đó phải làm sao bây giờ?
Cũng chính là vào lúc này, thấy ánh mắt của nữ tuần kiểm lại một lần nữa liếc qua đây, cũng thuận tiện nhìn lướt sông lớn ở trước bờ đê, suy nghĩ trong lòng Trương Hành bắt đầu nhúc nhích, đột nhiên tỉnh ngộ, muốn mở miệng nói.
Nhưng có người nói còn nhanh hơn so với hắn.
“Bạch tuần kiểm.”
Sắc mặt của Tần Bảo đỏ lên, bỗng nhiên không màng thể thống, mở miệng chen ngang hội nghị công tác của Tĩnh An Đài người ta: “Thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu không có chúng ta bỗng nhiên đuổi tới, rồi gặp phải những chuyện đó, vị quân hán này… Vị huynh đệ quân sĩ này sớm đã thuê thuyền qua sông, cầm ngựa đưa đồng bọn của hắn tới thẳng Hồng Sơn, chúng ta không thể cứ bỏ mặc để kệ hắn như vậy được.”
Liếm cẩu* nói chung vẫn là có ích… Trong lòng Trương Hành đột nhiên nổi lên những suy nghĩ như thế… Đặc biệt là cái kiểu người có thể xem mặt đoán ý mà liếm cẩu.
*Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Bạch Hữu Tư ở bên kia nghe được lời này, trong lòng quyết định, ngay lập tức không quan tâm rất nhiều những cẩm y kỵ sĩ khác ở bên cạnh mà trực tiếp gật đầu: “Tần công tử lời nói cực kỳ có lý, chúng ta làm việc gì, thì cũng trước sau vẹn toàn, sao có thể gây ra rắc rối cho người khác rồi sau đó bỏ rơi người ta để họ đấy không để ý được? Hồ đại ca!”
“Này.”
“Các người lập tức xuất phát, không cần tới tìm bọn Tiểu Lý, từng người truyền tin tức của từng người, xuôi theo dòng sông này, hướng về phía Đông Đô, đem công việc của Lý Xu, Hùng Bá Nam cấp báo cho Trung Thừa, ta đưa vị quân sĩ này đến Hồng Sơn, sau đó sẽ trở về cùng hội họp cùng mọi người… Tuyệt đối không làm hỏng việc.”
Hồ Ngạn kia hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh, có lẽ là cũng hiểu ra điều gì đó, lại hơi hơi gật đầu.
“Ngựa cũng không cần để lại.” Nữ tuần kiểm cũng vội vàng nói thêm: “Để lại nhiều thì không qua sông được, để lại thiếu cũng vô dụng, chúng ta sau khi qua sông thì sẽ thuê xe ngựa … Ngựa của Tần công tử ta sẽ trả tiền hết, các ngươi có thể mang chúng đi… Hiện tại đi ngay đi, nhanh chóng xuất phát.”
Xem ý của nàng, có lẽ là muốn lập tức đuổi người.
Mà bọn cẩm y kỵ sĩ kia, cầm đầu là Hồ Ngạn kia cũng hiểu ra, tự nhiên không còn lời nào để nói, sau đó nói đi là đi, trực tiếp dẫn ngựa đi luôn.
Trương Hành thờ ơ lạnh nhạt, rất muốn biết nếu chính mình lúc này đứng ra nói rằng nam tử hán đại trượng phu, không chịu của đi xin, vị nữ tuần kiểm cực kỳ tha thiết muốn tránh né chuyện của Lý Xu này có thể nổi nóng tức giận mà ném chính mình xuống sông hay không?
Đương nhiên, vừa mới nghe được Lý Xu là nguyên nhân thảm bại của hai mươi vạn tướng sĩ lần này ngoài tiền tuyến, trong lòng sự giận dỗi lòng tự trọng cũng nổi lên, nhưng lúc này nữ tuần kiểm này tuy rằng lấy mình làm bè trốn tránh, nhưng nhìn lòng tốt bụng thực sự muốn hỗ trộ, thật sự không kiếm ra cái gì để so đo, đặc biệt là mấy ngày liền rồi lưng mình cõng theo thi thể lên đường, vất vả không gì tả nổi…