Trương Hàng đương nhiên hiểu được, mấy ngày này hắn không ngừng đọc sách, tuy nói rất nhiều thứ miêu tả rõ ràng như lọt vào trong sương mù, nhưng đối với một người đã trải qua thời kỳ tin tức bùng nổ thì những chuyện khác có thể hiểu rõ ràng.
Ví dụ như nói Đông Tề này, thật ra đã tồn lại sớm nhất, ngay cả trước đời Đại Chu Đại Ngụy đã có nó, hơn nữa một lần theo Đông Cảnh, Hà Bắc huy hoàng nhiên chiếm cứ được bốn năm phần thiên hạ; mà Đại Chu cùng Đại Ngụy, từ các triều đại trước kia rõ ràng là nội bộ bên trong cùng thống trị sự thay đổi của một quốc gia, đề dựa vào nhóm quan lại, điều khiển thế tộc quân phiệt Ba Thục từ xa để đổi vị mà thôi... Dưới loại tình huống này, hai nước giao chiến kéo chạy dài đến mấy trăm năm, là đối thủ chính trị và quân sự của Đại Ngụy và Đại Chu, giai cấp thống trị của Đông Tề đương nhiên sẽ bị đàn áp nghiêm trọng sau khi quốc gia bị diệt vong.
Trên thực tế, không riêng gì triều đại trước của Đông Tề, bao gồm cả những khu vực phía nam Giang Đông, bởi vì một vài lý do mà vẫn luôn phục tùng Trung Nguyên nhưng trước sau vẫn không thể hoàn toàn thống trị vùng đất hoang khu phía bắc, đều có sự ngăn cách chính trị nghiêm trọng với triều đình.
Mà những điều này là lý do mà Tần Bảo không muốn đứng ra, đây cũng là lý do mà Từ Đại Lang muốn chế nhạo Tần Bảo, và tại sao hai người anh hùng phía Đông như Hùng Bá Nam cùng Từ Đại Lang lại muốn cứu Lý Xu?
Thậm chí cũng giải thích được nguyên nhân vì sao Dương Thận cùng Lý Xu tạo phản sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến như vậy? Vì cái gì mà quý tộc trong triều đại này lại mẫn cảm với việc tạo phản này như vậy, để rồi bọn hắn rời tiền tuyến với một trận thua thảm hại như vậy?
Phải biết rằng, tuy rằng hiện tại triều Đại Ngụy thống nhất bảy tám phần thiên hạ, uy vọng vô cùng lớn, nhưng chẳng qua chỉ là truyền lại từ đời trước mà thôi, nhưng vị tiên đế khai quốc là khuynh đảo thiên hạ cũng chính là người đầu tiên trị vì đất nước, lại nắm quân quyền, sau đó thừa dịp chủ thiếu quốc nghi(*), chợt thay đổi hành chính đột ngột dễ dàng đoạt quốc.
(*) Thiếu chủ quốc nghi: Đất nước không có người chủ trì, lòng dân hoang mang nghi ngờ, không có niềm tin.
Đương nhiên, đây là một chặng đường dài.
Nhìn thấy Trương Hành gật đầu, ngược lại Tần Bảo lại nguôi giận: “Ta không phải nói nhất định phải đại phú đại quý, chỉ là phụ huynh ta chết sớm, lão nương một người một mình nuôi ta lớn lên, quanh năm đều dặn dò là một người nam tử hắn, phải lập công rồi mới trở về nhà, để cho bà được yên tâm... Vốn dĩ ta còn nghĩ, dù là đi tòng quân đi Đông Di liều mạng cũng không sao, hôm nay bởi vì đã có cơ hội tới Đông Đô này rồi, làm sao có thể vì việc nhỏ như vậy mà tức giận cơ chứ?”
“Cho nên muốn hiểu rõ?” Trương Hành lau lau miệng, hỏi ngược lại.
“Ta muốn hiểu rõ, trước mắt hiện giờ ta có thể làm được những gì, không có gì khác ngoài việc giống như Trương huynh tự mình cố gắng hoàn thiện bản thân hơn mà thôi! Chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ đọc sách, đối nhân xử thế ổn thỏa, sớm hay muộn gì thì cũng có thể tích lũy được vốn liếng của bản thân mình, không cho người khác xem thường ta.” Tần Bảo thở phào một hơi: “Mà trong số đó, ta nhất định phải nắm rõ việc luyện võ tu hành, ta muốn nghiêm túc tu hành, không cùng gây sự với họ Lý kia.”
Trương Hành gật gật đầu, đem miếng canh cuối cùng trong chén uống hết, thúc giục không kịp: “Vậy là tốt rồi, lần này ta sẽ không thu tiền ngươi... Trước kia người khác tìm ta để hỏi chuyện ta đều sẽ lấy tiền... Trở về sớm một chút đi, thuận tiện báo cho Bạch tuần kiểm, nói ở chỗ ta có mấy quyển sách đã xem xong rồi, mời nàng đến hỗ trợ tìm một vài sách sử hoặc danh tác văn học tới, nếu không thì lại thiếu sách.”
Tần Bảo ngơ ngẩn nhìn nhìn đối phương, buông chén xuống lau miệng rồi trực tiếp rời đi.
Tần Nhị Lang đã đi, Trương Hành bỏ vài đồng tiền vào trong ấm rồi mang qua trả lại, lại đi vào trong viện đem nửa cuốn sách sử tiền triều cuối cùng đọc cho hết, ăn có hơi no bụng cho nên sau đó liền xoay người trở lại trong viện làm các bài tập hít đất đơn giản, chuẩn bị đả thông kinh mạch trước khi đi ngủ... Mà đang lúc hắn đổ mồ hôi đầm đìa hết sức thì cửa viện bỗng nhiên lại bị Lưu lão ca gõ vang:
“Trương giáo úy, Trương giáo úy có ở đây không? Những người hằng ngày tuần phố với ngươi đột nhiên tới tìm ngươi.”
Trong lòng Trương Hành cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lập tức lên tiếng, mở cửa ra thì quả nhiên nhìn thấy là tiểu Triệu đang đợi mình.
“Trương huynh.” Tiểu Triệu đỡ đao đứng ở bên trong cánh cửa, không hề cố kỵ: “Đi thôi, đi phố Thủy... Kỳ chủ vừa mới nói, sợ ngươi vừa trở về không có tiền vốn để ổn định, muốn đem hai tháng thành lệ cho ngươi ổn định.”
Trương Hành giật mình, sau đó gật gật đầu.