“Giáo úy ở ngay trước mặt, nào dám xưng ông chủ chứ?”
Vệ Lựu Tử cười gượng một tiếng: “Nhưng mà, Tiểu Triệu giáo úy nói cũng đúng, nếu không phải như thế, trong tay ta vẫn còn một chút tiền vốn riêng, chắc chắn sẽ dâng hết lên… Hơn nữa, nếu không phải là như thế, ta nào dám mời nhiều huynh đệ đến như vậy vào quán ăn vui vẻ chứ? Gần đây, quả thật là đã mua không ít các cô nương, chẳng qua là không thành thật mà thôi.”
Trương Hành lần thứ hai nở nụ cười châm biếm, sau đó bỗng nhiên nhìn vào bên trong ngõ nhỏ khoanh tay thở dài: “Là như vậy sao… Lão Vệ.”
“Ai.” Vệ Lựu Tử rất biết điều cúi đầu nhanh chóng chạy lên phía trước: “Giáo úy có gì phân phó.”
“Ta là người tốt bụng… Không thể chống mắt nhìn người ta phải chịu khổ, như vậy đi, số tiền này của ngươi cứ tính là cá nhân ta thu, sau đó ngươi thay ta phân phát cho những cô nương trong quán ăn, làm những bộ quần áo tốt cho các nàng, cơm ăn hàng ngày đều phải có thịt.” Trương Hành chân thành mà đối mặt: “Hôm nay thì thôi, thế nào?”
Vệ Lựu Tử hơi ngơ ngác một chút, có vẻ như nghe không hiểu.
Mà nhóm trợ thủ xung quanh đang hưng phấn rõ ràng cũng có chút ngây ra.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Triệu giáo úy kịp phản ứng đầu tiên, đứng tại chỗ bật cười: “Trương huynh đang nghĩ cái gì thế? Ngươi đây không phải là muốn tiết kiệm tiền cho Vệ Lựu Tử đấy chứ? Tiền trả lại cho hắn, sao có thể rơi xuống người mấy cô nương kia được? Vì lời nói của ngươi, hôm nay cho qua, sau một hồi lại mở rộng ra, sợ là khi trở về còn bị bóc lột gấp mười lần.”
“Nói rất đúng, đều tại ta quá ngây thơ.” Trương Hành khe khẽ thở dài.
Gần như tất cả mọi người, đều vội vàng cười làm lành.
Trong tiếng cười, Tiểu Triệu hoàn toàn thoải mái, chỉ cho rằng mọi chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn kết thúc, mà Vệ Lựu Tử vừa mới thở phào nhẹ nhõm cũng cảm thấy xấu hổ, còn miễn cưỡng nói sau khi trở về nhất định sẽ đối xử thật tốt với những cô nương đó, đồng thời hướng về phía sau đánh cái huýt sáo*, ra hiệu cho kẻ khác mang những cô nương này về; xoắn xuýt nhất vẫn là đám trợ thủ, ban đầu bọn họ còn tưởng sẽ vừa được cầm tiền trong tay, lại có thể bạch phiêu*, dĩ nhiên là rất vui, nhưng sau đó Trương giáo úy nói những lời như vậy, lại giống như là không có tiền mà cầm, dạo qua một vòng, tiền coi như để lại chỗ cũ, nhưng Vệ Lựu Tử lại đem các cô nhương mang về, bọn hắn ngược lại không dám ở trước mặt đi bạch phiêu, chờ sau khi Trương giáo úy xoay người rời đi, tên Vệ Lựu Tử này chắc chắn sẽ quỵt nợ… Vừa nghĩ đến đây, không ít tên trợ thủ trẻ tuổi nông nổi thích chơi bời liền có nhút khó chịu.
*唿哨: huýt sáo bằng tay, đưa các ngón tay vào miệng rồi thổi mạnh, tạo ra âm thanh bén nhọn như tiếng huýt sáo*
*Bạch phiêu (白嫖): một từ thông dụng trên internet, xuất phát từ thuật ngữ dùng để chỉ việc không cần tiền để ăn “Bữa ăn của chúa”, túm lại có nghĩ đại khái là miễn phí, ăn mà không phải trả tiền, không mất đồng nào mà cũng được hưởng lợi.*(Nguồn: baidu)
Bọn hắn khó chịu, Trương Hành cũng không sảng khoái!
Đám người phát giác ra biểu cảm của vị Trương giáo úy này, tiếng cười nhạt dần, Trương Hành lại chờ cho tất cả các cô nương kia đều đi xa, lúc này mới liếc mắt nhìn đến Vệ Lựu Tử: “Nhưng ta vẫn có chút khó chịu với ngươi làm sao bây giờ?”
Vệ Lựu Tử lập tức liền thay đổi sắc mặt, lại đành phải quay sang nhìn Triệu giáo úy.
Tiểu Triệu giáo úy thấy thế thì khẽ nhíu mày, liền muốn tiến lên khuyên bảo, nhưng Trương Hành lại trở tay đẩy đối phương ra, sau đó nâng bội đao đi về phía trước, ép hỏi Vệ Lựu Tử:
“Ngươi thì sao? Vệ Lựu Tử… Vừa rồi Triệu giáo úy có nói, ta làm như vậy, sau khi quay trở về ngươi có thể bóc lột họ gấp mười lần, ngươi đây là thừa nhận rồi sao?”
Vệ Lựu Tử cảm thấy không ổn, liền vội vàng tìm Triệu giáo úy nói giúp, Tiểu Triệu muốn nói lại thôi, chần chờ một hồi, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đối phó với việc này như thế nào.
Mà Trương Hành đã sớm mất kiên nhẫn: “Vệ Lựu Tử, nói đi chứ, chẳng lẽ cho rằng ta là Đức Bạc Uy Khinh*, không thể trấn áp được ngươi sao?
*Đức Bạc Uy Khinh (德薄威轻): đạo đức nông cạn, không uy tín, không có uy quyền.*
“Ta tuyệt đối không có ý này.” Vệ Lựu Tử không chông cậy được vào Tiểu Triệu, vội vàng chắp tay: “Ta đây ngay lập tức liền đem tiền phân phát, tuyệt đối sẽ không bóc lột…”
“Nhưng hôm nay ta không tin.” Trương Hành lạnh lùng đối mặt với hắn: “Lại phải làm sao bây giờ?”