Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước đi lảo đảo

Dị tượng trên không trung không biết đã tan biến từ khi nào, mưa đá, sấm sét, mưa to, hỏa thạch gì đó cũng đã sớm dừng lại, chỉ còn lại mưa phùn tí tách.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ Trương Hành cũng cho rằng vừa rồi đơn giản là một trận động đất kịch liệt dẫn đến núi lở, đất sạt và thời tiết đối lưu.

Nhưng mà hiện tại. . .

"Thật không ngờ đời này của ta còn có thể nhìn thấy Phân Sơn Quân và Tị Hải Quân." Bầu không khí tĩnh lặng trong ngôi miếu đổ nát bị râu quai nón Đô Mông bất ngờ phá vỡ.

"Phân Sơn Quân. . . là con rồng mặt hổ lúc nãy đó hả?" Trương Hành nuốt nuốt nước miếng, nơi cổ họng có cảm giác đau rát nóng bỏng: "Vậy thì cái vị đánh nhau với nó ở trên mây. . . là Tị Hải Quân?"

"Chuyện đó cũng cần phải hỏi. . ." Đô Mông có hơi chán nản đáp: "Vị xuất hiện trước mắt chúng ta giống y như trong truyện kể, một vị khác tuy không thấy được, nhưng trong trận ở bãi Lạc Long có nước lũ đột ngột xuất hiện, nghe nói chính là do Tị Hải Quân âm thầm ra tay. . . Trương tiểu tử, ngươi nói xem sao chúng ta lại gặp phải cái loại chuyện thần tiên đánh nhau trăm năm khó gặp này chứ?"

Trương Hành không nói được lời nào, hắn biết cái đếch gì chứ?

Đô Mông bên kia còn định nói thêm cái gì, thế nhưng lại kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà lại không nhận ra Phân Sơn Quân? Lúc trước khi ở trong quân đội chính ngươi đã nói cho chúng ta nghe về hình dáng của Phân Sơn Quân, Tị Hải Quân, còn có điển cố về Đông Di và triều đình, không phải đều do ngươi kể sao? !

Trong lòng Trương Hành không khỏi giật mình. . . Ở cái nơi húi hoang đồi vắng này cộng thêm bối cảnh tàn binh bại tướng cùng với yếu tố tiên hiệp võ hiệp, nếu như hắn dám nói rằng 'ta đã đoạt xác chiến hữu của ngươi rồi', lấy thể trạng của cái đối phương thì tuyệt đối có thể đưa hắn lên bàn thờ ăn gà khỏa thân liền. vì vậy Trương Hành vội lắc đầu nguầy nguậy nói: "Sau khi ta bị ngươi đánh thức thì đầu óc có hơi chậm chạp chút, lại nói cái hiện tượng lúc nãy suýt thì hù ta bay mất hồn vía. . ."

"Này cũng phải." Đô Mông ngồi bệt dưới đất cũng tỏ vẻ đồng ý: "Huống chi tiểu tử nhà ngươi xưa nay cứ y như con lươn, ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu cũng là chuyện bình thường. Chúng ta cùng nhau bỏ chạy thế nhưng ta cũng không biết ngươi lại dấu diếm bảo bối như vậy."

Trương Hành không dám nói thêm cái gì, mà sau khi Đô Mông than phiền một lúc cũng không nói chuyện, mỗi người ngồi trong một góc miếu nghỉ ngơi, cho đến khi sắc trời đã muộn, thật sự không thể chịu được nữa thì hai người mới đứng dậy.

Không ngờ lần này Trương Hành lại đứng lên được.

"Nói xong rồi, có cần đại phu không? Lúc trước ngươi ở khe núi cướp bánh bột ngô với đám người Nam Cương xảo quyệt cho nên đã mất sức rồi, lại thêm cái chân khí hàn băng rắm chí gì đó nữa khiến cho thân thể ngươi suy yếu như thế này đây. Động tác của ngươi chầm chậm thôi, để cho cơ thể dần thích ứng đi đã, chớ có vội vội vàng vàng rồi lăn đùng ra đấy thì chết dở đấy, để ta tìm xem còn cái gì dùng được không." Trái lại Đô Mông vẫn còn sức lực, vừa nói vừa lục lọi bốn phía trong miếu.

Ở bên kia, Trương Hành chầm chậm đứng lên, vừa liếc mắt đã thấy việc Đô Mông đang làm. Hắn đang nhặt nhạnh những thứ mà có lẽ là những người chạy nạn trước đó bỏ lại.

Cho dù là kẻ xuyên việt đã quyết định nói ít, lúc này không khỏi buồn bã hỏi: "Những người chạy ra ngoài . . . có phải đều không còn không?"

"Chứ sống được chắc?" Đô Mông quay đầu dường như muốn nổi giận, nhưng không biết tại sao lại không ác mồm ác miệng như trước, chỉ có vẻ hơi buồn bã và nói nhiều hơn trước:

"Hơn nữa mười bảy, mười tám người đó đâu có chết trước mặt ngươi? Với tình hình này này, e là cả ngọn núi đều đã sụp đổ, đường dưới núi lại trùng hợp là con đường khi chúng ta hành quân. Số người có thể trốn thoát không một vạn thì cũng tám ngàn, không trốn đến đây thì biết đi đâu? Gặp phải tai họa như vậy sợ là đã chết không còn ai! Cũng không biết có phải là cố ý hay không? Nhưng mà thế này cũng có chỗ tốt của nó, nếu không có Phân Sơn Quân, truy binh của Đông Di chắc chắn sẽ theo Tị Hải Quân tràn tới đây. Không chỉ những người chạy trốn mười người chết chín, mà bên phía Đặng Châu cũng sẽ phải gánh chịu thảm họa quân sự, đến lúc đó số người chết lại càng nhiều hơn. . ."

Càng nói về sau thì không biết sao lại ngừng, điều này làm cho Trương Hành đang cố gắng lắng nghe hòng tìm kiếm thông tin hữu ích không khỏi lắc đầu, sau đó hắn giãy giụa đứng lên đi giúp Đô Mông lục soát nơi này.

Lúc trước bại binh trong miếu tầm mười bảy, mười tám người, lúc bỏ chạy vội vàng đã ném lại vài thứ. Hai người thu dọn đồ vật cho thỏa đáng, mỗi người lại lấy ra mấy cái bánh bột ngô từ trong ngực áo, tổng cộng có hai ba chục cái bánh, bốn, năm món vũ khí, bốn cái mũ giáp có thể dùng được. . . Cuối cùng là hai lá cờ có thể dùng để bọc đồ.

Đáng tiếc nhất là nửa hũ bột trực tiếp đổ xuống đất, không thể thu dọn được, còn một vài đồng xu thỏi bạc thì lúc này cũng được để ở đó lại có vẻ hoang đường. . .

"Khá tốt, đủ cho hai chúng ta sống sót rồi." Đô Mông nhìn mấy thứ trên đất, có chút hưng phấn nhìn chung quanh rồi căn dặn: "Bánh vừa khô vừa cứng không thể chỉ ăn không, phải đun nước uống. Ngươi đi chậm thôi, qua chỗ mái nhà bị thủng hứng nước mưa, ta dùng đao bào tượng gỗ và cột nhà để nhóm lửa."

Cái này đương nhiên không thành vấn đề, Trương Hành lập tức theo lời mà đi, nhưng ngay khi hắn vừa cầm lấy mũ giáp chuẩn bị đi lấy nước, thì câu hỏi của Đô Mông vang lên sau lưng hắn: "Trương tiểu tử, ngươi nói xem ngôi miếu này thờ vị thần nào đây?"

Trương Hành kinh ngạc quay đầu lại, ngay lập tức trở nên căng thẳng. . . Tại sao hắn lại quên mất điều này? !

Nghĩ một chút là có thể hiểu, nhìn đi nhìn lại thấy thế nào cũng chỉ là một ngôi miếu sắp sập đến nơi, đáng lẽ ra phải là nơi nguy hiểm nhất thế nhưng lại không bị động đất ảnh hưởng tới, nói không phải thần tích thì ai mà tin cho được.

Và xét đến việc ngay cả kẻ thuộc cấp bậc cỡ như Phân Sơn Quân cũng phải nể mặt, hoặc cũng có thể là che giấu được. . . thật kinh khủng. trải qua trận chiến lúc ban ngày, cũng chẳng có ai mất não đến mức cho rằng đây là chuyện trùng hợp cả.

Dĩ nhiên Trương Hành cũng có một chút tư tâm, bởi địa điểm hắn xuyên việt đến chính là ở trong ngôi miếu này, sự thần bí của nơi này càng thêm quan trọng với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK