Cứ như vậy, ba ngày liền đi bộ liên tục, trời cứ mưa mãi không ngớt, mọi người cũng càng thêm gian nan.
Không có cách nào, thân thể càng lúc càng kiệt sức, lương thực cũng càng ngày càng ít, mỗi một lần nhóm lửa cũng khó khăn hơn, dưới tình huống này, bao gồm cả Trương Hành, tất cả mọi người vứt bỏ áo giáp nặng nề trên người xuống, chỉ để lại mũ giáp để che mưa, vũ khí cũng chỉ giữ lại một con dao nhẹ để có thể thuận tiện cho việc các binh sĩ mở đường.
Tiếp đến, tiền vàng, bạc những đồ vật quý giá cũng đều bị vứt bỏ lại……Thực ra cũng khó khăn lắm mới có thể vứt bỏ áo giáp.
Trên đường không ngừng có người gia nhập, cũng không ngừng có người tụt lại phía sau, thường thường dừng lại nghỉ ngơi một chút, lại không đuổi theo kịp tụt lại phía sau, nhưng cũng có người ngả đầu giữa đường trực tiếp lăn xuống sườn núi, nhưng lại không có động tĩnh gì, những người khác nhìn thấy chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, căn bản không một ai nghĩ tới việc tìm kiếm, chờ đợi hay giúp đỡ họ.
Chỉ duy nhất một lần có người nhúc nhích, là khi một chiếc ủng bị hư hỏng có một người lính đi xuống và nhặt đôi ủng của xác chết.
Trong hoàn cảnh như vậy, tinh thần tự nhiên cũng càng ngày càng đi xuống.
Tuy nhiên, đối với bản thân Trương Hành mà nói trong lúc này hắn có một tin tốt, mấy ngày vừa qua, chân hắn ta dần dần ổn định, sáng nay, thậm chí hắn ta còn có thể vận hành cái gọi là hàn băng chân khí và giữ vững.
Khống chế được thân thể cảm giác bản thân được an toàn tăng lên rất nhiều, nhưng dù vậy, hắn vượt qua cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, mà vẫn như cũ dựa vào thanh kiếm dài ngang trán, mang mũ giáp đi ở cuối đội.
“Tiểu Trương.”
Buổi chiều hôm nay, sau khi mọi người nghỉ ngơi rồi lên đường, trong cơn mưa, một cách khó hiểu Đô Mông bị tụt lại phía sau, bỗng nhiên liền tiến lại gần: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt…… Mặt sau của núi bị sụt lỡ, phía trước cũng không biết triều đình quy định như thế nào, hơn nữa tuy là đường đi đúng, mười mấy người này càng ngày càng thất vọng, e rằng cứ tiếp tục như vậy, dù có thoát ra ngoài thì người cũng muốn hỏng mất.”
Trương Hành suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Đô Mông huynh nói rất có lý.”
“Ta biết một nơi…… Là vừa rồi khi nhìn thấy ngọn núi này ta chợt nhớ tới, nhưng ta không nhớ rõ cụ thể con đường nào.” Nói đến đây, Đô Mông trực tiếp đến giúp đỡ: “Huynh đệ, cho ta mượn bảo bối gia truyền sử dụng, mấy ngày nay ta cũng xem hiểu rõ, suy nghĩ cẩn thận, cũng biết câu thần chú của lão nhân gia…… Nắm bảo bối nói câu thần chú là nó có thể chỉ rõ nơi muốn đến, căn bản không cần dùng đến chân khí…… Đúng không? Ta lấy nó sẽ không làm chuyện gì dư thừa, chẳng qua là muốn chỉ cho mọi người một nơi để tránh mưa.”
Trương hành có hơi ngơ ngác, sau đó không chút do dự cởi la bàn trên thắt lưng đưa cho.
Sở dĩ làm như thế, nguyên nhân lại rất đơn giản, thứ nhất là tín nhiệm, không quan tâm là huynh đệ thật lòng hay giả dối, tên nam nhân này đã lựa chọn cứu mình ở giữa ranh giới sinh tử, thứ hai là phòng ngừa, chính mình không thân quen với nơi này, lại vừa xuyên qua lại vừa chiến tranh và cuộc chiến đấu giữa các vị thần, giữa đại quân bại trận, sinh tử là vô thường, trước mắt chỉ có thể tin tưởng tên này, không cần thiết vì món đồ này mà có ác ý với đối phương, cho dù nó có thể là Thần Khí, thứ ba là chịu thiệt hơn, bây giờ trước mắt chúng ta cần có một nơi để ở, nếu thực sự không chịu đựng nổi, đến lúc đó giữ lại bảo bối cũng chả có ích lợi gì?
Nói trắng ra là, vạn sự vạn vật đều dựa vào con người, bảo bối có quý giá đến đâu, thì ở trước mặt con người cũng chỉ là một món đồ.
Nhưng có điều thú vị là, Trương Hành vui vẻ đưa cho hắn, ít nhất bên ngoài vẻ mặt vẻ, Đô Mông mở miệng muốn mượn nhưng lại rõ ràng chậm trễ, ngẩn người một hồi lâu sau mới nhận lấy, sau đó hắn ta chạm vào hàm râu ướt nước mưa, nghiêm túc đối mặt:
“Huynh đệ tốt, ca ca nhất định sẽ đưa ngươi sống sót rời khỏi nơi hỗn loạn này, nhất định cũng sẽ trả lại cho người bảo bối còn nguyên vẹn”
Trương Hành chỉ thản nhiên gật đầu.
Ngay sau đó, Đô Mông nắm la bàn hạ giọng hô lên câu thần chú, kim đồng hồ quả nhiên chỉ hướng một chỗ, điều này làm cho cánh mày râu vui mừng khôn xiết, chỉ đem la bàn thuận thế cất đi, lập tức hiên ngang tiến về phía trước và nói chuyện với những người còn lại.
Mười mấy tên bại binh, Trương Hành tự nhiên không nói thêm gì, những người còn lại đều bực bội thở không ra hơi, chỉ có cái tên cao họ Hàn kia là tinh thần phấn chấn và có vẻ như có ý kiến, đại khái hỏi vài câu, cũng tán thành với ý định của Đô Mông .
Kết quả là, đoàn người lập tức thay đổi đường đi, cùng với la bàn Đô Mông cất giấu mà đi.
Chưa kể, sau một đêm, tồn tại trả giá lại bằng hai người bị tụt lại phía sau, giữa trưa hôm sau, đoàn người bị nước mưa hành hạ đến không chịu nổi, quả thực bảy đến tám người đi theo Đô Mông cũng nhìn thấy một ngôi làng nhỏ trên núi.
Ngôi làng trên núi rất nhỏ,chỉ chừng 20 đến 30 hộ gia đình sinh sống, nhưng dù vậy, nhưng dù vậy, đối với bảy hoặc tám chiến sĩ bại trận đã vật lộn trong bốn hay năm ngày dưới mưa, bùn, ẩm ướt, ngứa ngáy, kiệt sức và hoảng sợ, cũng đủ để được xưng là cứu mạng rơm rạ.
Trên thực tế cũng chính xác là như thế.
Chưa nói đến một ngôi làng nhỏ tự nhiên biết về con đường đến vùng đất Đặng Châu, chỉ sau khi đoàn người vào làng mới biết được, những cường giả của gia tộc, không phải bị bắt đi vận chuyển lương thực thì là trực tiếp bị bắt đi ra quân, nghe nói vẫn còn sót lại hai người, mấy ngày trước đi săn trên núi, rất lâu sau đó cũng không thấy trở về, suy xét đến chiến tranh cùng ‘thiên tai’ mấy ngày trước đây, phỏng chừng cũng không có kết quả tốt…… Ngược lại đoàn người không mời mà đến này hầu như đã có một đoàn quân đai.
Trong hoàn cảnh này, người dân trong ngôi làng nhỏ chỉ có thể bất ngờ tiếp nhận sự chỉ định cho những vị khách không mời này dưới sự lãnh đạo của vài vị trưởng lão, và cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu cần thiết.
Nước ấm, canh nóng, đồ ăn nóng, giường nệm khô ráo, Trương Hành vốn tưởng rằng chính mình có thể duy trì đạo đức và tu dưỡng bản thân theo một phương thức cư xử nào đó, nhưng trên thực tế, hắn luôn đợi đến ăn xong, lau người bằng nước ấm, làm ‘ người bệnh chiếm lấy một căn phòng và một cái giường rơm của một hộ gia đình lúc này hắn mới đột nhiên có cảm giác xấu hổ.
Nó chỉ ra rằng, điều kiện vật chất tồi tệ thực sự có thể khiến cho người ta dễ dàng vứt bỏ không màng đến giáo dưỡng và tôn nghiêm, thậm chí họ còn không nghĩ đến nó, cần làm xong công việc mới phát giác ra.
Điều này làm cho du khách như Trương Hành cảm thấy hơi bứt rứt, và sự bứt rứt càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng, vào buổi chiều, Trương Hành nằm khoảng nửa canh giờ đứng dậy ‘chống đao’ đi ra ngoài, hắn muốn nói vài lời trấn an dân làng bản địa, bằng không, cho dù hắn vô cùng mệt mỏi, cũng không thể yên giấc được.