Trương Hành gật đầu không ngừng, kéo lấy nhánh mận ra, phủi đi lớp tuyết. Trời đất bao la, tuyết rơi nhè nhẹ, ngàn dặm lẻ loi, hai người ngồi kề nhau bên bức tường, tuy đã đồng ý nói về một số chủ đề nghiêm túc nhưng không hiểu sao hai người lại chẳng thể nói lên lời, và chẳng ai nguyện ý nói trước khi không được phép. Một lúc sau, hai người vẫn không nói chuyện, đột nhiên, trong một căn nhà cách đó hai mươi ba bước, tuyết trên mái nhà đột nhiên vỡ ra rơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.