Bất quá…
“Thuộc hạ có chỗ không rõ lắm.” Trương Hành nghiêm túc trả lời: “Quan binh bắt cướp, đương nhiên… nếu Kỳ Tổng muốn họ thu tay lại, chỉ cần cho xe ngựa cầm lệnh chạy đến mà thôi, lúc đó hai người bọn ta tự khác phụng mệnh mà làm, vì sao lại phải lén bàn bạc? Còn nói chúng ta lạ mặt dễ làm việc?”
“Bởi vì những người khác quá quen mặt, bọn họ đã sớm quấn thành một nhóm với đám bang phái và lưu manh đó rồi, trong ta có ngươi trong ngươi có ra.” Phùng Dung buông đũa xuống, vuốt râu cười khổ: “Các ngươi có tin hay không, ta bên này lo lắng gọi các huynh để đến giảng giải, bọn họ sẽ chỉ thấy ta thật ồn ào, quấy rầy đường phát tài của bọn họ, chuyện còn chưa rơi lên đầu, bọn họ chẳng có cái kiến thức này đâu…”
Nghe được lời này, Tiểu Triệu gio tay sờ sờ mũi.
“Thật vất vả mới nói rõ, bọn họ lại giảng cùng những kẻ kia, sợ là vừa nói vừa uống, sau đó ai về nhà nấy ngủ, cũng chẳng ai nhớ việc chính.” Phùng Dung tiếp tục nói: “Tóm lại, ta muốn bỏ qua bọn họ, trực tiếp dọn dẹp chuyện này cho sạch sẽ.”
“Ta đã hiểu.” Tiểu Triệu “giáo úy” nghe đến đây cuối cùng cũng tỉnh ngộ: “Ý của đại ca là, nhân lúc chúng ta còn đương lã mắt, đi ra ngoài làm mặt đen, lập uy phong… Mà mấy cái sinh ý này huynh đệ nhà mình đều có trộn lẫn bên trong, cho nên mới là chuyện đắc tội người ta?”
“Không sai, ý của ta chính là như thế, Tiểu Trương là người bò ra khỏi đám xác chết, dám xuống tay, mà Tiểu Triệu tuy rằng mặt mũi không tốt, nhưng sau khi nghe ngóng đều biết là người của ta, hai người các ngươi ra mặt, quét sạch hết đám sinh ý rải rác ở ba phường khác, nên bắt thì bắt, nên đánh cứ đánh, nên dẹp thì dẹp, ba cái phường này dọn xong một vòng, uy phong chắc chắn sẽ có, để cho người đứng sau Bang Thanh Ngư thấy rõ quyết tâm của ta, ta sẽ trịnh trọng ra mặt nói lời đứng đắn với hắn.” Phùng Dung rốt cuộc cũng nói ra yêu cầu: “Nhưng mà các ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho các ngươi làm ác nhân… Nếu các ngươi đồng ý, hôm nay lúc các ngươi rời đi ta sẽ cho mỗi người hai mươi quán tiền, nếu mà làm thỏa đáng, sau khi xong việc sẽ thêm hai mươi quán.”
Trương Hành đã trải qua mấy lần sinh tử, đắc tội với người khác hắn cũng chẳng thèm để ý… Hoặc là nói, Phùng Dung nói cũng chẳng sai, hắn bò ra từ chỗ người chết, không để bụng này kia mới tìm tới hắn… Nhưng cũng đạo lý này, có tiền hay không Trương Hành cũng chẳng để ý lắm.
Nếu muốn dụ dỗ hắn, thật đúng là không bằng tuần kiểm Nhân Gia Bạch tới nói một câu “Sách ở nhà ta sau này đều cho ngươi xem”, coi bộ còn có hiệu quả hơn.
Cho nên chuyện này, với Phùng Tổng Kỳ mà nói thì hợp tình hợp lý, thế nhưng đối với Trương Hành thì có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Đang lúc Trương Hành suy nghĩ miên man, Tiểu Triệu quả nhiên không nhịn được mà mở miệng nói ra lời kinh người: “Đại ca… Ta không cần bốn mươi quán này, ta còn có thể cho ngươi mười quán của ta, chỉ cần cho Tiểu Ngọc theo ta là được… Thế nào?”
Phùng Dung hơi hơi sửng sốt: “Ta còn tưởng rằng ngươi buồn chán nên trêu đùa nàng mà thôi… Không ngờ ngươi thật sự coi trọng nàng sao?”
“Là thật sự coi trọng, ta còn đang muốn mời tẩu tẩu phóng thích nô tịch cho nàng.” Tiểu Triệu đỏ bừng mặt, đồng thời hạ thấp giọng mình.
“Tiểu Triệu.” Phùng Tổng Kỳ thấy thế không những không gật đầu mà ngược lại khẽ lắc đầu: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có biết bốn mươi quán tiền là bao lớn không? Đông Đô này tuy rằng càng ngày càng chẳng đáng tiền, nhưng vẫn xem như là một nửa tư bản an cư lạc nghiệp, chỉ là nhất thời không dậy nổi, mua không được một tòa nhà, cửa hàng, treo ở chỗ ta, tìm cái cửa hàng, nhập sinh ý, cũng xem như thỏa đáng, ngươi lại đổi lấy một hầu gái? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta đã hạ quyết tâm rồi.” Tiểu Triệu quay đầu nhắm mắt nhìn về cửa phòng, âm thanh càng lúc càng thấp, mặt cũng ngày càng đỏ: “Chỉ cần đại ca đem Tiểu Ngọc cho ta, núi đao biển lửa gì ta cũng nguyện ý đi thay đại ca…”
“Không cần ngươi đi núi đao biển lửa, nhân thủ đều sẽ cho các ngươi, chỉ là phải đắc tội vài đồng liêu và một vài loại người mà thôi.” Phùng Dung liếc nhìn Trương Hành nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, oán trách Tiểu Triệu: “Hơn nữa ngươi nói như vậy thì Tiểu Trương phải làm thế nào?”
Tiểu Triệu nhanh chóng nhìn Trương Hành.
Trương Hành trong lòng chẳng còn lời gì mà nói, cũng chỉ vị Triệu “giáo úy” này mà phải nói lời chắc chắn cho Phùng Tổng Kỳ: “Nói như vậy Tổng Kỳ đã nhận lời của Triệu giáo úy?”
“Đương nhiên.” Phùng Dung vuốt râu cười cười.
Tiểu Triệu lập tức đại hỉ, mà Trương hành cũng không muốn làm ác nhân, hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Cứ như vậy chuyện này coi như xong, tiệc rượu xong rồi, Tiểu Triệu nhanh chóng tìm Tiểu Ngọc, vợ của Phùng Tổng Kỳ thật sự bảo người đến đưa cho Trương Hành một hầu bao bạc… Không nhiều lắm, mười ba lượng… Cũng chẳng có cách nào, thời buổi này tiêu chuẩn đổi bạc trắng đổi thành tiền của thị trường thật sự rất cao, nghe nói mấy ngày nay càng lúc càng lệch, đầu năm hai mươi quán tiền còn có thể đổi mười lăm, mười sáu lượng bạc, trong nháy mắt cũng chỉ còn mười ba lượng.