Đối với chuyện này, Trương Hành cũng chỉ lặng yên làm thính giả.
Đợi rượu đủ cơm no, thì thong dong cáo từ với mọi người, chiều đến, một mình trở lại trước cửa phường Tu Nghiệp, rồi lại bị một chuỗi xe quy cách cực cao cản trở, dừng trước cổng.
“Đây là xe của Trương thượng thư sao?”
Đợi hơn nửa ngày, sau khi giá xe đi rồi, Trương Hành mới mang theo men say tới hỏi Lưu lão ca chủ của Lưu phường kia.
Lưu lão ca trước giờ là người thông minh, nhìn theo giá xe tiếng vào một chỗ sâu nhất trong phường, lúc này mới giống như là phục hồi lại tinh thần, liên tục lắc đầu: “Không phải Trương thượng thư thì còn có thể là ai? Đông Đô mới thành lập được hai mươi năm, một phần lớn dinh thự của quan lớn cấp cao đều là do thành nhân ban cho, tất cả đều ở Lạc Thủy đối diện huyện Lạc Dương... Ngược lại là như một vài gia tộc lớn như Trương thượng thư, vừa tiến vào triều được một thời gian ngắn đã giành được quyền lực, sau đó mới bố trí dinh thự dọc theo con đường Lạc Thủy này... Trương gia đã chuyển đến đó được mười hai năm.”
“Cũng là chuyện tốt.” Trương Hành thuận miệng mà nói: “Hình Bộ thượng thư ở tại nơi này của chúng ta, mấy kẻ vi phạm pháp lệnh chắc là cũng không dám tìm tới cửa.”
Lưu lão ca nghe vậy thì cười một chút, giống như là muốn chửi thề, nhưng rõ ràng lại cố kỵ nhiều người nhiều miệng, lại cứng rắn mà nuốt ngược vào trong, sau đó chuyển đề tài nhắc đến một chuyện khác:
“Trương giáo úy, ngươi có người bằng hữu nào buổi chiều tới đây tìm ngươi, thấy ngươi không ở đây, nên nói là chiều muộn trước khi cửa phường đóng lại thì sẽ quay lại.”
Trương Hành nôn nao, chợt truy hỏi: “Chính là một người trạc tuổi ta, nói tiếng địa phương, trên người mặc trang phục giống như lính tuần tra đúng không?”
Lưu lão ca lập tức gật đầu.
Trương Hành đã biết là ai, nói một tiếng cảm ơn sau đó xoay người đi về chỗ ở, tắm rửa một chút rồi bắt đầu đọc sách.
Đến khi cách khoảng nơi nửa canh giờ nữa là đến giờ cửa phường đóng lại, quả nhiên người nọ đúng hẹn lại tới, lại đúng là Tần Bảo Tần Nhị Lang.
Từ khi Tần Bảo tới đến giờ lại không nói lời nào, chỉ là ngồi ở trong viện buồn buồn, mà Trương Hành là chủ nhân chỗ này cũng không thèm để ý tới hắn ta, chỉ tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Cuối cùng, đánh vỡ sự im lặng của hai người chính là tiểu nương của nhà Lưu lão ca, nàng lại đây gõ cửa, đưa cho Trương Hành một bát canh chua giải rượu.
“Chịu ủy khuất gì rồi?”
Sau khi Trương Hành rối rít nói lời cảm ơn, trở về bày ra hai cái chén, chia ra cho Tần Bảo, bản thân mình uống trước hai ngụm, lúc này mới dò hỏi.
“Cũng không phải ủy khuất gì.” Tần Bảo bưng chén canh căm giận trả lời: “Người trong Đô Thành mỗi người đều vô cùng tinh ranh, một chút cũng không để lộ ra cái gì, khó mà nói được với người khác là ai đã bắt ngươi...”
“Nhưng cuối cùng vẫn là thoáng xa lánh ngươi, đồng ý ngươi nhưng không coi ngươi thành người một nhà, mà còn thường xuyên nhắc nhở ngươi chính là một người nhà quê, thì trong lòng ngươi có thoải mái được hay không?”
“Khá lắm.” Tần Bảo nhất thời có chút ảm đạm.
“Chuyện này thì có gì mà khó chịu chứ? Nhẫn nhịn một chút thì đều qua hết.” Trương Hành càng thêm khinh thường: “Ai mà chưa từng trải qua chuyện này chứ? Ngày đó ta đi tới trong thôn của các ngươi, còn không phải cũng bị người của thôn ngươi chặn ở ngoài cửa phòng bị sao? Khắp nơi trong thiên hạ này, việc bài xích người lạ là điều không thể tránh được.”
Tần Bảo muốn nói lại thôi, chỉ là cúi đầu đem chén canh giải rượu một hơi uống cạn.
“Có chút nhịn không nổi sao?” Trương Hành liếc mắt nhìn đối phương một cái, vẫn là trạng thái hơi suy sụp như cũ.
“Nhịn không nổi, đặc biệt là có một tên họ Lý tuổi trẻ, cả ngày âm dương quái khí, làm những người khác cũng đều không thân cận với ta.” Tần Bảo thở hổn hển hỏi: “Trương huynh, ta biết ngươi là một người có đầu óc mưu trí, cho nên là muốn tới hỏi ngươi, chuyện này có biện pháp nào không?”
“Biện pháp thì có nhiều.” Trương Hành nở ra nụ cười khó có được: “Nhà ngươi nếu như là có tiền giống như Từ Đại Lang của Tào Châu gia, vậy thì đơn giản, hôm nay mời bọn họ cùng nhau uống rượu mơ chua mới nhất mới được bày bán, ngày mai cùng nhau đi dạo phường Ôn Nhu, ngày sau đi chợ phía nam mua trà mới làm quà tặng gặp mặt, ai thiếu tiền liền đưa tiền cho người đó, ai thiếu ngựa thì đưa ngựa... Không cần mấy ngày, lúc đó ngươi chính là Tần Nhị Lang được công nhận ở Đông Cảnh.”
Tần Bảo nhẫn nại lắng nghe xong, lạnh lùng hỏi lại: “Nếu như ta không có tiền thì như thế nào?”
“Nếu như không có tiền, thì tu vi cao thâm hoặc là nổi danh cũng được, gia môn cao cũng được, dù sao phải có chút tư bản, ai có phiền toái liền lấy sự tư bản này ra giúp người ta một tay...”