Ở bãi đất lầy lội trước cửa, hai người lăn lộn đánh nhau, có lúc đứng lên vật lộn, có lúc lăn lộn dưới đất, dưới ánh lửa và ánh trăng, hai bên có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau, mà đồng thời, hai người cũng chỉ có thể loay hoay thúc giục chân khí, không ngừng tiêu hao lẫn nhau, hoàn toàn không dám dừng lại, cũng không dám có chút ý đồ muốn trốn chạy.
Trong lúc nhất thời, cục diện lại trở nên bế tắc.
Lúc này, hai binh sĩ khác đã nghe thấy động tĩnh mà chạy tới.
Lại nói, Trương Hành cũng không phải kẻ ngốc, hai ngày trước khi hắn lén lút sử dụng chân khí đã nhận ra tác dụng thần kỳ của nó. Nhưng lấy trình độ hiện tại, không có nghĩa là hắn có thể lấy một cân hai, dù có cầm kiếm mà đánh cũng không ngăn cản được . . . Vào lúc này, hắn không biết hai tên bại binh kia vì sao lại đến đây, liệu có cấu kết với Hàn Cao không?
Lúc này, Trương Hành một bên giằng co với Hàn Cao, đồng thời hô lên : "Các người đứng đần ra ở đấy làm gì? Tên họ Hàn này xác thực không phải người, hắn muốn chúng ta đi làm cướp, không để cho chúng ta về nhà. Ta và Đô Mông không chịu nên bị chúng đánh lén, kẻ tiểu nhân như thế này mà thắng thì các ngươi nghĩ hắn sẽ để yên cho các ngươi sao?"
Việc phá đám này không phải là mong muốn hai người này đến cứu hắn, mà là để làm phiền họ và ngăn cản hai tên bại binh này tham chiến.
"Đừng có nghe lời hắn nói bậy!" Hàn Cao vừa sợ hãi vừa tức giận, chân khí càng ngày càng mạnh, lần nữa đè Trương Hành xuống, thuận thế nói chuyện với hai tên tàn binh kia: "Ta đây là thấy bọn chúng là người Hồng Sơn dã man giết người vô tội một cách bừa bãi, không muốn nhìn các huynh đệ mất mạng trong tay bọn chúng cho nên mới đắc tội bọn họ. . ."
Trong lòng Trương Hành kiên định, biết hai người này không có thông đồng với Hàn Cao nhưng vẫn không ngừng nói: "Ngươi cho rằng không ai biết suy nghĩ bẩn thỉu của ngươi à? Rốt cuộc thì ai mới là người vô tội? Là kẻ muốn hãm hiếp những góa phụ hay là những người trong ngôi làng này, những người cung cấp thức ăn, quần áo và giường ngủ cho chúng ta? "
"Ngươi giả vờ bị bệnh, ngươi có mưu đồ gây rối!"
"Ngươi nửa đêm đánh lén, lố bịch đáng xấu hổ!"
"Ngươi. . ."
Cứ như thế, hai người vừa hét gọi tranh thu lôi kéo hai tên bại binh, vừa liều mạng lao vào đánh nhau trong bùn lầy, toàn bộ chân khí tuôn ra không thèm giữ lại, căn bản khó mà phân biệt thắng bại.
Mặc kệ kết quả như thế nào, không rõ nguyên nhân, hai người lại không ở cùng một phe, hai tên kẻ bại binh nào dám lên?
"Đồ chó má, chết đi cho ta!"
Khi Hàn Cao quay lưng về phía căn phòng đang cháy thì một giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng anh ta, sau đó một người đàn ông nhảy ra khỏi nhà như một viên đạn súng thần công, tay cầm một thanh trường đao, đầu tiên hét lên một tiếng, sau đó là chuôi đao nặng nề gõ trên đất một cái, làm bộ như muốn chém về phía một trong số hai người.
Người kia thế nhưng lại là Đô Mông bị cho là đã chết.
Nghe được một tiếng này, Trương Hành đương nhiên là vui mừng khôn xiết, mà Hàn Cao thì kinh hoàng quá đỗi
Nghe thấy âm thanh này, Trương Hành thì vui mừng khôn xiết, nhưng Hàn Cao thì hoảng sợ, ngay lập tức cố gắng lùi lại để thoát thân, nhưng Trương Hành sao có thể cho phép hắn ta chạy thoát, lập tức tăng tốc chạy tới, một bên tăng tốc vận hành chân khí xâm nhập ngược lại Hàn Cao, anh ta ngẩng đập cái mũ sắt của mình vào mặt đối phương. Vốn dĩ lúc hắn đội mũ sắt ra cửa định dùng nó làm thủ đoạn khống chế kẻ địch, lúc này vừa hay dùng tới.
Sự giúp đỡ của Đô Mông đã không đến như mong đợi, nhưng dưới một cú va chạm này, Hàn Cao đã hoàn toàn lúng túng, chân khí trên cánh tay cũng theo đó mà biến mất.
Trương Hành không chút do dự, một tay tiếp tục tóm lấy đối phương, tay kia cầm dao găm, dáng vẻ giống như khi giết chết tên lùn họ Vương, liên tục đâm xuống, suýt chút nữa đâm Hàn Cao thành cái tổ ong vò vẽ.
Tuy nhiên một lúc sau, Trương Hành sững sờ giống như nhân vật hoạt hình bị ấn pause đứng yên tại chỗ.
Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được, đột nhiên có một luồng nhiệt lực vô hình từ trong cơ thể đối phương xông ra, sau đó truyền vào thân thể của mình. Khác với lần xâm nhập trước đó tràn đầy địch ý, lần này luồng khí nóng này rất là thân thiện, thậm chí còn có cảm giác. . . ỷ lại.
Luồng khí nóng tràn vào trong cơ thể di chuyển khắp tứ chi rồi trở về nơi lồng ngực, trong chốc lát sức lực khôi phục lại, tinh thần phấn chấn.
Cái này chưa tính, trong lòng Trương Hành hơi động, hơi vận khí một chốc, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện chỗ chân khí nguyên bản ẩn giấu trong lồng ngực tựa như được sạc đầy, có thể tùy ý khống chế hai loại chân khí, chân khí hàn băng ở tay trái vẫn không thay đổi. Con dao găm ở tay phải đột nhiên phừng lên, đó vệt máu trên dao găm bốc hơi dưới nhiệt độ cao.
Cái quỷ gì đây, đánh quái kiếm kinh nghiệm (exp) à?
Ngón tay vàng chuyển kiếp thứ hai Thái Thượng Lão Quân ban cho?
Hay đây vốn là quy tắc vận hành chân khí của thế giới này?