Chương 14: Lảo đảo hành (13)
Trương hành trong chốc lát không phản ứng kịp.
Lưu thẩm nhanh chóng phản ứng, trực tiếp đẩy người đi vào trong nhà: "Nguyên Đại, ngươi nói bậy bạ cái gì thế? Tần Bảo xưa nay là người làm việc ngay thẳng."
"Chính là bởi vì hắn xưa nay làm việc ngay thẳng, mới quyết tâm muốn báo quan. Hắn sợ việc chúng ta thu nhận đào binh này khiến cho mọi người bị quan phủ truy cứu, xong lại vạ sang thôn dân. . . Lưu thẩm, ngươi lại không phải không biết, Tần gia bọn họ tuy rằng lụi bại, nhưng lúc nào cũng đứng ra cai quản việc quy củ bị rối loạn." Người tới cười lạnh giải thích, trực tiếp làm cho Lưu thẩm á khẩu không biết trả lời như thế nào.
Ngay sau đó, người này lại nhìn về phía Trương Hành đang còn ngây ngốc, tiếp tục giải thích:
"Đào binh kia, thật ra Lưu thẩm còn có một chuyện không nói cho ngươi, đó chính là Đại Lang ta từ trước đến nay ở trong thôn cũng không phải là một người ngay thẳng gì, nhưng cũng chính vì không ngay thẳng, thì bây giờ mới có thể tới cứu ngươi... Không dối gạt, ta đã sớm xem Tần nhị không vừa mắt, thằng nhãi này ỷ vào chính mình có tài bắn cung, trong nhà lại có chút của cải, trước đó có cho hắn đến võ quán trong thành tu chân khí, luyện võ, sau đó còn cấp cho hắn một con ngựa, cả ngày đều đi đi lại lại ở trong thôn diễu võ dương oai . . . . Theo ta đi đi, ta đưa ngươi ra khỏi thôn, để cho hắn biết như thế nào là mất mặt.
Lưu thẩm một vẻ mặt không ngờ tới, mà Trương Hành tuy rằng phục hồi tinh thần lại, có một chút suy nghĩ, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hắn không thể mạo hiểm tiếp tục ở lại nơi này, này không phải là vấn đề có tin tưởng hay không tin tưởng. Nếu như mọi chuyện thật sự xảy ra, hắn đi rồi thì không sao, nhưng nếu như hắn còn ở đây thì sẽ liên lụy đến an nguy của Lưu thẩm.
Nhận ơn huệ của người khác, không thể báo đáp thì không nói làm gì, nhưng nếu như còn gây nguy hiểm cho người ta thì làm sao có thể chấp nhận?
Vừa nghĩ đến đây, Trương Hành liền trực tiếp xoay người đi lấy mũ giáp, chủy thủ, đao binh ... Chính bản thân hắn còn chưa nhận thấy, từ lúc hắn ngộ ra chân long cho đến sự việc xảy ra ở thôn nhỏ kia đã mang đến cho hắn một thay đổi vô cùng lớn.
Mọi việc xảy đến quá bất ngờ, Trương Hành cầm lại la bàn ở trong phòng, trong lòng tuy có một chút kích động nhưng cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài, vội vàng dắt la bàn vào cạnh đai lưng rồi đi ra nhà chính. Lưu thẩm nhanh tay đưa cho hắn thêm mấy cái bánh ngô, hắn cũng thuận tay tầm lấy, miễn cưỡng nói câu cảm tạ rồi đi giày ra cửa.
Trương Hành vội vàng dắt xe ra ngoài lại bị Nguyên Trụ gọi lại: "Phía ngoài đường có người đứng canh, phải đi từ chỗ hàng rào tre để ra bên ngoài, xe không đi ra được.
Trương Hành yên lặng không lên tiếng, hơi vận một chút chân khí liền dễ dàng khiêng thi thể Đô Mông lên vai, chuẩn bị sẵn tinh thần, cho dù có phải bỏ lại tất cả đồ đạc thì cũng nhất định phải mang thi thể Đô Mông theo.
Nguyên Đại thấy thế thì sửng sốt, tiện đà cười lạnh một tiếng, nhưng sau đó cũng tiến lên giúp đỡ cầm một chiếc mũ giáp cũng một thanh đao mang theo. Ngay sau đó, hai người một trước một sau, không kịp cùng Lưu thẩm cáo biệt, liền vội vàng ra đi ngay trong đêm.
Trước đi qua hàng rào, sau lại chuyển qua đường lớn phía tây, một đường đi ra không hề gặp bất cứ điều gì trở ngại, thậm chí có chút thuận lợi
quá mức.
Mãi cho đến ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, trước mắt nhìn thấy ở ngã ba phía trước có một rừng cây xuất hiện. Nguyên Đại dừng bước, hai người quay lại nhìn nhau: "Ngươi ở chỗ này nghỉ một chút, ta đi xem cột mốc đường, lát quay lại sẽ tiễn ngươi đi thêm một đoạn."
Trương Hành gật đầu, trực tiếp đem thi thể của Đô Mông đặt ở bên đường, sau đó ngồi xuống đất thở dốc... Tuy rằng thân thể này là thân thể điển hình của một người quân nhân, trong người còn có thêm thứ chân khí thuộc về thuộc một năng lượng siêu phàm. Nhưng đêm qua hắn chỉ ngủ được nửa giấc, lại thêm việc phải cõng thi thể Đô Mông suốt nửa đêm, cơ thể sớm đã mỏi mệt, nào có thể không muốn nghỉ ngơi?
Huống hồ, thời khắc nguy hiểm nhất là ban đêm đã qua đi, trời cũng đã hửng sáng, có chút ánh sáng này cũng khiến cho lòng người an tâm thêm chút.
Bất quá, mắt thấy đối phương cầm theo trường đao, mũ giáp chạy chậm rời đi, Trương Hành đang ngồi yên ở đó trong lòng cũng cảm thấy có gì không đúng lắm, rờ nhanh đến chỗ để la bàn.
"Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh."
Theo sau tiếng nói đó, kim đồng hồ la bàn chợt bắn lên, thế nhưng lại thẳng tắp quay về điểm gốc.
Da đầu Trương Hành tê dại, theo bản năng muốn chạy, nhưng quay đầu lại thấy thi thể của Đô Mông tỏa ra hàn khí đang đặt ở đó, sắc mặt ảm đạm. Kim la bàn trong tay cũng theo ánh mắt hắn mà rủ xuống.
Mọi suy nghĩ đều xuất phát từ trái tim, những suy nghĩ trong lòng này sẽ thay đổi trong nháy mắt.
Kết quả, không để hắn phải chờ đợi lâu, gần như là một lát sau, Trương Hành vừa đem thủy thủ nhét vào giày, con đường ở phía rằng cây trước mặt đột nhiên đó tiếng động, sau đó từ ngã rẽ phía trước xuất hiện bốn gã bố y cầm giới giả trực tiếp ra tới
Nhìn Trương Hành đang ngồi ngay ngắn bất động, mấy người còn chần chờ một chút, sau đó mới chậm rãi vây lại.
"Vì sao ngươi không chạy?" Nguyên Đại nhất thời nghi hoặc.
Trương Hành không hé răng trả lời, chỉ ngồi túc trực bên thi thể Đô.
Kẻ cầm đầu lớn tiếng bật cười: "Đúng là thằng ngốc. ở đằng trước vừa nhìn thấy đã muốn cười ngươi, người đều đã chết, còn để ý cái gì? Có lương tâm, trực tiếp chôn ở ven đường là được rồi, hà tất liên lụy chính mình?"
"Ta xuất thân là quân nhân, võ nghệ cũng từ đó là học được." Trương Hành biết không thể cùng loại người này giảng đạo lý, liền chỉ nhắc đến vấn đề lợi ích. "Các ngươi tuy rằng đông người, ta cho dù liều mạng thì cũng không thể thắng nổi, nhưng nếu như muốn bức ta, cùng lắm thì ta cũng phải kéo theo hai người trong các ngươi chết chung. . . Trên người ta không một xu dính tới, chỉ một lòng muốn đưa thi thể của đồng bọn về nhà, các ngươi hà cớ gì phải làm đến vậy.
"Thế đạo không tốt, có thể lấy cái gì thì lấy cái đó." Nguyên đại cười nhạo nói: "Tốt nhất mũ sắt, trường đao, những thứ đó đều là đồ trong quân đội, dù có tiền cũng không mua nổi. Cướp đồ của ngươi, cũng xem như là cho Tần Bảo kia cái mặt mũi. . . Ngươi cho rằng trước đó những điều ta nói đều là để dỗ dành ngươi sao? Ta ghét Tần nhị, đó chính là sự thật."
"Đành vậy."
Nguyên đại thấy thế càng lớn tiếng cười: "Ngươi nếu là người có nghĩa khí, chúng ta cũng không cùng ngươi tranh đấu làm gì, nhưng cũng không thể về tay không... Ngươi thành thật một chút, ném xuống trường đao, mũ giáp, đặt hết xuống chỗ này, bọn ta hứa sẽ để ngươi đem theo đồng bọn rời đi."
Trương hành suy tư một lát, gật gật đầu, trực tiếp ném xuống ba thứ đồ vật, sau đó cõng lên Đô Mông lên vai rời khỏi.
Vừa đi được vài bước, Nguyên Đại lớn tiếng nói:
"Trên eo ngươi là thứ gì? Là đồng sao? Mau để hết xuống."
Trương Hành cúi đầu nhìn xuống la bàn,trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, hắn trực tiếp duỗi tay tháo la bàn ở trên hông xuống, ném sang một bên.
Nghĩ đến Đô Mông tội nghiệp, chỉ vì nghĩ rằng mọi người đã dầm mưa to mấy ngày, sợ mọi người không trụ được nên nóng lòng đưa mọi người đến một ngôi làng, đến nơi mà chính bản thân còn mơ hồ không biết rõ vị trí. Kết quả là về sau mâu thuẫn ngày càng nhiều, trong lúc đó lại trực tiếp bị giết chết.