“Tất cả đều là quán ăn mại dâm bí mật? Chỉ có một nhà đứng sau?” Trương Hành nhất thời khó hiểu: “Trùng hợp như vậy?”
“Không phải là trung hợp.” Tiểu Triệu ngồi một bên cũng đang gặm bánh thịt đáp: “Quán ăn mại dâm bí mật vốn sẽ phải ẩn nấp trong góc, mấy phường môn khác cũng không giám kề sát, mà bên trong phường Tu Nghiệp lại xuất hiện tình huống… Trương huynh cũng hiểu được mà, nhà của Hình bộ Trương thượng thư nằm ở phía bắc, người ta là quan Hình bộ, Lư Lăng Trương thị dù không phải là bát đại Quan Lũng bên trên Trụ Quốc hoặc họ gì danh vọng lắm, nhưng cũng được coi là danh môn tầm trung… Quán ăn mại dâm bí mật không còn cách nào khác, ngay cả phường Thập Tự bên phường nội cũng không giám dựa vào, cũng không dám hướng phía Bắc mà đi, chỉ có thể rút lui đến bên này ăn nằm cùng nhau, thời gian lâu dài, đương nhiên là bị một nhà Vệ Lựu Tử nuốt chửng.”
“Ồ.”
Trương Hành qua loa lấy lệ đáp một tiếng, hắn mới không thèm để ý đến vấn đề địa lý kinh tế học của đám mại dâm này đâu. “Ta chỉ cảm thấy tiếc, không thể lại… chia thêm mấy lần bạc nữa cho chư vị mà thôi.”
Đám người cười vang, có người muốn nhân cơ hội này nói mấy chuyện cười đồi bại, nhưng lại bị một lão làng kéo xuống phía dưới.
Ăn xong bánh thịt, đám trợ thủ cố làm tăng dũng khí, phấn chấn đứng lên, lần này bởi vì không cần lại phải giữ cửa nữa, cho nên bảy tám chục người đồng thời xuất động, càng dồi dào khí thế, lại theo chân hai vị giáo úy hướng ba quán ăn mại dâm bí mật cách nhau không xa lắm mà đi.
Nhắc đến cũng có rất thú vị, một đoàn người vừa mới đi đến cửa ngõ phía đông, nhưng không ngờ trước mặt lại xuất hiện bảy tám người, người cầm đầu xa xa chắp tay hành lễ, phía sau cũng có người nâng mấy hộp tiền đồng bày biện ngay ở trước mặt, mà sau đó, còn có mười bảy mười tám nữ tử, xa xa sợ hãi rụt rè núp ở sau tường, nhưng lại bị người cưỡng ép đẩy ra ngoài đứng ở cách đó không xa.
Trương Hành và Tiểu Triệu đi lên phía trước, khi người hành lễ kia vừa ngẩng đầu lên, bất thình lình lộ ra nửa mặt đầy u nhọt.
Căn bản không cần giới thiệu, vị này hẳn là Vệ Lựu Tử kia.
*Lựu Tử = u nhọt (瘤子)*
“Hai vị giáo úy.”
Vệ Lựu Tử ngẩng đầu lên, phân biệt đúng người, lại lần nữa chắp tay hành lễ: “Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai vị có gì phân phó, Lưu Vệ ta tất nhiên sẽ tuân theo… Tôi nghe các nơi khác đều nói Phùng Kỳ Chủ tự mình hạ lệnh, muốn dừng một hồi buôn bán, vậy ta đây liền lập tức dừng lại, tuyệt đối không hai lời… Còn có, ba quán ăn này của ta cũng có một chút tiền đồ, đại gia Y-ê-men thanh liêm, số tiền ở đây là tiền đồ hai mươi ngày trước của ta, đều giao cho hai vị còn có chư vị huynh đệ phân chia lợi nhuận… Cái này cũng chưa tính là gì, sắc trời vẫn còn sớm, các huynh đệ nếu đã đến đây, không ngại vào trong quán ăn vui vẻ một chút, coi như ta mời khách.”
Vệ Lựu Tử này nhanh chóng chịu thua, từng điều một nói ra, nhóm trợ thủ lại càng không còn khí thế như ban đầu, nghe được điều cuối cùng, thành thật dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn thẳng hai vị giáo úy.
Về phần Tiểu Triệu, chỉ vừa nghe tới điều thứ nhất là đồng ý đóng cửa, khí thế tức giận đỏ mắt hồi sáng sớm liền biến mất, sớm đã chợt lóe trông đợi nhìn Trương Hành.
Chẳng qua, Trương Hành cùng với những người khác lại khác biệt hoàn toàn, nghe được hai điều đầu tiên vẫn không có biểu cảm gì, nhưng sau khi nghe điều cuối cùng, ngược lại lại nhíu mày: “Ông chủ Vệ quả là hào phóng.”
“Vị này chẳng lẽ là Trương giáo úy?”
Vệ Lựu Tử lăn lộn khắp các phố phường, lại quyết tâm khuất phục, làm sao lại không hiểu được Sát Ngôn Quan Sắc*, nhưng hắn nghe tới khúc này, chỉ là nghĩ đối phương chính là ghét bỏ không bằng đặc biệt cung phụng, cái này cùng với những tin tức mà hắn nghe ngóng được có chút không trùng khớp, nhưng dường như lại rất hợp tình hợp lý. “Tha thứ cho tiểu nhân nói thẳng, số tiền này là tất cả những gì hiện tại tiểu nhân có thể gom góp được, nhưng mà Trương giáo úy cứ yên tâm, giáo úy vốn ở tại phường Tu Nghiệp, chậm chễ qua mấy ngày nữa, tại nhất định sẽ tự mình đến tận nhà nhận tội.”
Trương Hành nhíu mày, không nói gì… Hắn thật ra là đang do dự có nên xen vào việc của người khác hay không.
Nói trắng ra là, với một kẻ xuyên việt, sòng bạc, vay nặng lãi gì đó đương nhiên cũng nhìn không vừa mắt, nhưng thứ không vừa mắt nhất, chắc chắn là cái loại quán ăn mại dâm trắng trợn làm người tử tế không làm này… Nhất là phía trước còn có mười mấy “Tiểu thư nhi” bị đuổi ra ngoài đứng, nhìn thấy nhiều kẻ trợ thủ ở tầng chót của xã hội như vậy, ai cũng đều sợ hãi.
Nhưng hắn cũng biết, đây là thời đại gông cùm xiềng xích, kẻ nghèo đói bị xếp vào tầng dưới chót, nam nhân bán mạng, nữ nhân bán mình làm gái, nơi nào cũng không thể thiếu.
Trực tiếp nhắm một cái, hắn một đao đơn giản có thể chém chết thằng nhãi này, nhưng những nữ nhân trong quán ăn mại dâm bí mật này thì phải xử lý thế nào?
Cũng chính lúc này, Tiểu Triệu đứng một bên thấy Trương Hành không nói câu nào, cũng hiểu lầm đứng lên, hơn nữa ngược lại lúc này hắn cũng không nghĩ được nhiều, cho nên cư nhiên mở miệng cho lời khuyên:
“Trương huynh, Vệ Lựu Tử thật ra không có ý làm khó người của ta, hơn nữa cũng không lừa gạt huynh và ta… Gần đây hắn vừa tiêu một số tiền lớn, sợ là thật sự không có giấu đi, ước chừng trong tay cũng chỉ có từng này… Không cần thiết lại đập phá nữa.”
“Nói như thế nào?”
Trương Hành kinh ngạc truy vấn.
“Đây không phải là do Dương Thận quậy phá sao?” Tiểu Triệu hơi giải thích qua: “Thảm họa Dương Thận của mười mấy quận Trung Nguyên… Ta nghe Kỳ Chủ nói, triều đình vì phòng ngừa khu vực xung quanh bị binh tai* liên lụy, sau đó lại hỗn loạn vùng lên, liền để cho các quận quan binh phong tỏa tại chỗ nơi đó, không cho nạn dân chạy loạn, nhưng dù sao cũng gặp phải đại binh tai, nhà ở gia sản đều bị đốt trụi, cướp sạch, cho nên không ít nạn dân phá sản không còn đường lui, sau đó bán nhi tử và nữ nhi của mình đi… Đông Đô cách nơi này rất gần, lại là cái động tiêu tiền lớn nhất, nhất định là cái đầu bự nhất, sở dĩ từ Ôn Nhu phường Thiên kim lâu đến các quán ăn mại dâm bí mật trong các phương lớn, đều nhằm vào người bên kia nhân cơ hội mua người với giá rẻ.”
*Binh tai: thảm họa chiến tranh.*
Trương Hành hiểu ra, sau đó quả nhiên mỉm cười nhìn về phía Vệ Lựu Tử kia: “Là như vậy sao, ông chủ Vệ?”