Đô Mông nghe được lời này thì đột nhiên dừng bước trong rừng khô, do dự một chút, mặc cho những người khác càng chạy càng xa. Mà một lát sau, theo việc mặt đất chấn động lần thứ tư, hắn cúi đầu hét lên một tiếng thật lớn ở trong rừng rồi xoay người lại, cắm đầu cắm cổ chạy trở lại ngôi miếu nát.
Tần suất chấn động càng ngày càng thường xuyên, phạm vi cũng càng lớn, mà trên mặt đất bởi vì nước mưa nên vô cùng trơn trượt, mà Đô Mông bởi vì chạy nhanh cho nên ngã mấy lần, đến khi đến trước cửa miếu, mặt đất dưới chân đột ngột gồ lên, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà nứt ra thành một cái khe lớn, khiến cho Đô Mông đang cố sức chạy về phía trước giật mình, miễn cưỡng bước qua cửa miếu, ngã lăn ra đất.
Cái này còn chưa tính, động tĩnh lớn nhất cuối cùng cũng tới, trong lúc nhất thời đất đai ầm ầm vang dội, núi lở đá mòn, âm thanh kêu gào khóc lóc bên ngoài miếu cũng bị át đi. Hai người ở trong miếu bất chấp chuyện bên ngoài, lung ta lung tung bắt lấy bất cứ vật gì xung quanh để ổn định cơ thể.
Đương nhiên không có tác dụng, mà cũng không cần phải làm thế.
Không biết là vô tình hay cố ý mà vết nứt cực lớn dừng lại ngay trước cửa miếu, mà ngôi miều này tuy lung lay nhưng không bị lật đất hay sụp đổ.
Không biết đã qua bao lâu, động đất mới dừng lại.
Toàn thân Trương Hành đau nhức, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh. . . Tượng gỗ mất nửa đầu, trên bàn tràn đầy bụi bặm, lỗ hổng lớn trên nóc nhà, vách tường bị khói lửa đốt qua. . . Không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Cuối cùng nhìn về phía Đô Mông, thế nhưng lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào la bàn trong tay mình. Hắn không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể âm thầm suy đoán thế cục trước mắt.
Tuy nhiên rất nhanh, Trương Hành mới vừa suy nghĩ về 'Chuyển sinh đến Tùy Đường võ hiệp' và 'làm sao để giải thích cho Đô Mông về quan hệ giữa la bàn và động đất' đột nhiên ý thức được gì đó, cả hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa miếu, sau đó kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.
Thì ra ngoài cửa miếu, ở cuối tầm mắt, một vật thể hình trụ tỏa ra ánh kim loại màu vàng nhạt đang không ngừng trượt ra từ trong khe núi, khi nhìn kỹ lại thì trên hình trụ hình như có từng lớp từng lớp chập chùng như vẩy.
Rất nhanh theo tốc độ của vật hình trụ càng ngày càng nhanh, càng cao hơn, xa hơn, Trương Hành bỗng nhiên ý thức được đây không phải là 'giống như vảy', mà là vảy chân chính.
Về phần chủ nhân của lớp vảy, nó có một thân hình tựa như một con rắn khổng lồ đang duỗi mình không biết dài cỡ nào.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, theo chuyển động của thân thể, một móng vuốt như chim với kích thước khổng lồ có vảy đột nhiên duỗi ra trên không, rồi hai, ba, bốn . . . Sau khi bốn móng vuốt khổng lồ duỗi ra, trên cơ thể rắn khổng lồ ở xa xa, cái đầu với cặp sừng như sừng hươu khổng lồ dần lộ ra.
Nhìn thấy một màn này, cho dù là người xuyên không như Trương Hành đã mất đi khả năng suy tính tỉ mỉ và khả năng hành động cơ bản, nhưng theo bản năng hắn vẫn nghĩ đến một chữ - rồng.
Dưới lòng đất bê trong sơn cốc này ẩn dấu một con rồng, lúc này nó đột nhiên xuất hiện, gây ra trận tai họa này.
Nhưng chỉ một lúc sau, Trương Hành lại có chút bối rối, bởi vì sau khi cái đầu chôn trong thân rắn khổng lồ được nâng lên lộ ra toàn bộ, mặc dù có những tảng đá khổng lồ và đất bụi liên tục rơi xuống thì vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt to lớn như một cung điện kia nhưng lại giống một cái mặt hổ hơn.
Cái đuôi nó nâng lên, là cái đuôi chim chia ba như cái nĩa.
Đầu hổ, sừng hươu, thân rắn, vuốt ưng, đuôi chim, tuy thân thể khổng lồ của nó còn chưa hoàn toàn lộ ra nhưng cũng có thể đoán được là to như ngọn núi. . . coi như là rồng thì cũng là một con rồng có một không hai.
Tất nhiên nếu không phải rồng thì còn có thể là con gì chứ hả?
Đã quá muộn để Trương Hành có thể ôn lại những kiến thức về sinh vật học nhiều năm không sờ đến cùng với thần thoại và văn hóa dân gian. Một khắc sau, cái đầu hổ mở mắt, sừng hươu hiên ngang hướng lên trời, nó gầm một tiếng liền dẫn đến sấm sét đánh ầm ầm bốn phía, thân rắn dãn ra đong đưa, vuốt ưng duỗi ra bốn phía, đuôi chim múa may, gió nổi mây vần bốn phía. . . Ngay sau đó, con rồng mạnh mẽ không thể nghi ngờ này hoàn toàn vươn mình ở giữa không trung, nó đột nhiên bay lên trời cao, như mũi tên bắn đi lao vào đám mây dày đặc trên bầu trời cao.
Nhưng điều kinh khủng hơn đã xảy ra, một thần thú như vậy bay lên trời, làm đất nứt rẽ mây, nhưng nó dường như đang chiến đấu với một thứ gì đó trên tầng mây, hơn nữa không phân cao thấp!
Trong chốc lát, mưa đá to như chậu rửa mặt ào ào ập xuống, lửa cuốn lấy mưa, khói mù lượn lờ bắn ra chung quanh, không biết bay ra bao xa, rơi đi đâu.
Trong ngôi miếu đổ nát, người chuyển kiếp Trương Hành nhìn đến ngu người, tạm thời trong lòng hắn cũng chỉ có một suy nghĩ:
Tùy Đường chó má!