Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng Sơn cách nơi này nói gần không gần nói có xa hay không… Ngươi đã đi qua Đăng Châu, nơi đây thuộc về biên giới Tế Châu, sau khi vượt qua con sông này và đến Hà Bắc, đó chính là Võ Dương Quận, đi qua quá Võ Dương Quận, rồi vào Võ An Quận, có thể xem như là tới rồi.” Người trẻ tuổi giỏi giang hơi hơi nhướng mày, lần thứ hai xen mồm nói: “Vậy nhưng ngươi không có ngựa, chỉ có thể đi bộ cõng hắn ta, đó là do có chút tu vi trong người, sức lực có thể chịu đựng được, còn cần đi qua Châu Càng huyện, nếu là thiên tài thì mới có thể tới dưới chân núi Hồng Sơn trong vòng nửa thân, mà bản thân Hồng Sơn trải dài mấy trăm dặm, ngươi còn vào trong núi tìm nhà của hắn ta, như vậy tính ra, phải tận hơn nửa tháng mới có thể đưa người đến.”

Đại hán cường tráng đứng một bên khẽ nhíu mày, hắn ta như thế nào cũng không nghe hiểu được ám chỉ của đồng bạn mình, chỉ cần nói đồng ý đưa hắn qua sông, lại phải cần hắn chủ động cầu xin mới đồng ý hỗ trợ lại còn đưa ngựa cho.

Tên này không phải quá keo kiệt rồi sao!

“Vậy mà chỉ cần nửa tháng thôi sao?” Trương Hành nghe được lời này, có vẻ như là không hề hiểu lời ám chỉ, ngược lại như trút được gánh nặng: “Như vậy thì đa tạ… Mấy ngày nay của ta, hoặc là chật vật chạy trốn, hoặc là là cúi đầu lên đường, vừa không biết mỗi ngày có thể đi được bao xa, cũng không biết con đường phía trước còn cần đi bao xa, càng sợ hơn là không thể đưa người đến nơi, nửa đường có chuyện… Thật sự là chỉ cần có thể đưa trở về, trong lòng bình yên, nửa tháng một tháng thì tính cái gì? Đúng rồi, đầu óc của ta đã tê dại rồi, một tháng này vẫn có ba mươi ngày đúng không?”

Người trẻ tuổi giỏi giang cuối cùng cũng ngơ ngẩn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đối diện một chút, mới chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, tháng hai dương lịch có ba mươi ngày.”

“Đúng là một người hảo hán!” Ánh mắt vị văn sĩ trung niên kia liếc qua người trẻ tuổi, lần thứ hai nhìn về phía người dưới tàng cây đang gặm bánh ngô, và cuối cùng quyết định dừng cuộc trò chuyện bên sông đầy duyên phận này: “Ở bờ sông này gặp nhau, đó là có duyên… Như vậy đi, thuyền chúng ta đã trở về, cũng không có cách nào giúp ngươi, để lại cho ngươi một con ngựa cưỡi, một con ngựa chở đồ, một chút lộ phí cùng vài đồ vật, ngày mai ngươi đi xuống bến đò đưa tiền mướn người đưa qua sông… Hy vọng trong lòng ngươi sớm ngày được bình yên.”

Trương Hành suy nghĩ một chút, rốt cuộc đứng dậy, chắp tay với người đối diện: “Kẻ hèn Trương Hành, là hạng người rời xa quê hương, xin hỏi tên họ ba vị?”

Người trẻ tuổi nghe vậy bật cười, có vẻ như là muốn nói cái gì, lại bị văn sĩ trung niên kia giơ tay bảo ngừng, ngay sau đó người sau cũng dẫn đầu chắp tay: “Tại hạ Lý Xu, cũng là người rời xa quê hương, sau khi ngươi đưa huynh đệ nhà mình về quê hương, nếu không có chỗ để đi, có thể tới tìm ta, ta tuy tên tuổi vô danh, nhưng ở Đông Cảnh, Hà Bắc, báo tên huynh đệ của ta thiên vương mặt tím Hùng Bá Ban, không có người không biết hắn ta, tìm được hắn ta liền có thể tìm được ta.”

Nói xong lời cuối cùng, văn sĩ trung niên lại chỉ chỉ tên đại hán cường tráng kia.

Đại hán cường tráng kia, cũng chính là cái người gọi thiên vương mặt tím Hùng Bá Nam, cũng chỉ ha ha cười, liền chắp tay thi lễ: “Ta chính là Hùng Bá Nam!”

Ngược lại người trẻ tuổi kia, tuy rằng rõ ràng hai lần bị cắt lời, lại một chút cũng không để bụng, mặt vẫn như cũ hơi hơi giãn ra, chắp tay cười nói:

“Ta tên là Từ Thế Anh, không thể so sánh được với hai vị hào kiệt danh chấn thiên hạ kia, chỉ là một thổ tặc lưu manh ở gần quận Tào Châu, xưa nay mọi người đều gọi ta là Từ Đại Lang, bởi vì Lý tiên sinh cùng vị đại ca cường tráng này đi ngang qua nhà ta, cho nên ta mới tới đây đưa nhị vị này một đoạn đường thôi… Tương lai ngươi nếu là có thành tựu gì, nghĩ muốn báo đáp, vậy thì có thể tới Tào Châu nhà ta tìm ta!”

Lời nói này lại có vẻ như hơi keo kiệt, lần thứ hai khiến Hùng Bá Nam phải nhíu mày, nhưng Trương Hành là một người xuyên sách, lại không để bụng, nghe được tuy rằng là Lý Xu kia làm chủ, nhưng ngựa và lộ phí đều là do người này đưa ra, dứt khoát trịnh trọng chắp tay hướng người này làm lễ, nghiêm túc trả lời: “Tào Châu Từ Đại Lang, ta đã nhớ kỹ.”

Cứ như vậy, mấy chục kỵ binh kia cũng nhanh chóng chọn ra hai con ngựa dự phòng, cũng lấy ra một bao lộ phí, Trương Hành tuy vốn có ý muốn tránh tai họa, nhưng cũng không thể kìm lòng trước hào khí giang hồ của người ta muốn chủ động tặng mình khi bây giờ mình đang như cá mắc cạn (khó khăn, thiếu thốn), không hề cảm thấy hổ thẹn duỗi tay tiếp nhận, chuẩn bị khi chuyện của Đô Mông chấm dứt, tương lai thế giới này ổn định, sau đó tận lực báo đáp.

Dừng ở đây, mọi chuyện có vẻ như là chấm dứt bằng một hồi giai thoại giang hồ (câu chuyện đẹp trong giang hồ).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK