Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngay khi vừa bước ra, còn chưa kịp tìm gặp chủ nhà để bày tỏ lòng biết ơn của mình, một loạt tiếng la mắng và van xin rõ ràng không bao xa truyền tới.

Trương Hành không dám sơ ý, lần theo tiếng động đi đến một hộ nhà bên cạnh, sau đó cưỡng chế kích động mà lắng nghe, nhưng một lát sau hắn mới nghe rõ, hoá ra là một tên trong số các chiến sĩ bại trận muốn một góa phụ đơn độc cho hắn đi 'lăn lộn giường chiếu', vụ náo loạn đã chọc giận Đô Mông, người đến sau. Hai người dường như đã cãi vả một trận ở trong nhà, thậm chí còn có dấu vết đánh nhau.

Trương Hành người vốn dĩ trong lòng đang bứt rứt vì chiếm nhà của người khác, đột nhiên càng cảm thấy tức giận hơn, trực tiếp từ phía sau nhà di chuyển ra. Nhưng vừa mới quay mặt ra, gió và mưa phùn tạt vào mặt, trong lòng du khách khẽ nhúc nhích, bình tĩnh trở lại, sau đó chậm lại, dựa vào cây đao dài ngang trán chậm rãi đi tới.

Quả nhiên, chỉ sau bảy tám bước, vòng qua ngôi nhà, đi đến khoảng đất trống trước nhà, những tên lính còn lại đều ngơ ngác, cơ hồ mọi người đều ở đây, tên nam nhân họ Hàn nhìn thấy Trương Hành đi đến, hắn ta thậm chí cố gắng nở một nụ cười.

Mà chỗ xa hơn, một vài trưởng lão bản địa sức yếu, thu mình co rúm vào trong góc tường, sau đống cỏ khô, không dám đến gần.

Trương Hành vừa muốn nói chuyện, trong phòng truyền đến một tiếng động lớn hơn, giọng nói của Đô Mông như sét đánh, tên lính muốn góa phụ đi chỗ khác để hắn trải giường chiếu bỗng nhiên im lặng, tiếng khóc thút thít của người phụ nữ cũng đột nhiên biến mất. Mọi người đang thắc mắc, ngay sau đó, họ đã tận mắt chứng kiến cảnh một người lính cởi trần bị lôi ra khỏi phòng như một con chó chết và bị ném xuống đất bùn dưới mưa.

Sau đó cố gắng vùng vẫy trong bùn, nhưng rõ ràng là chân anh đã bị phế, căn bản là đứng dậy không nổi, há miệng cũng chỉ nói được 'hô hô'

Đến mức Đô Mông, quay người lại trở về phòng, cầm theo một thanh đao đi ra.

"Đô Mông huynh, đến mức này sao?"

Nhìn thấy vậy, tên trung sĩ họ Hàn hiển nhiên có chút bất an, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đại gia hỏa cùng nhau nâng đỡ chạy trốn, nói không chừng có thể làm bằng hữu vào sinh ra tử, khi xuống núi có thể cùng nhau trốn tránh sự truy sát của triều đình, nếu triều đình không truy đuổi, họ cũng phải tìm một con đường sống sót, thêm một quân sĩ tráng lực thì sẽ hữu ích bao nhiêu? Vì điểm này sự liền muốn nhà mình sống mái với nhau sao?"

"Ta biết nơi này, là bởi vì nơi này là quê hương của đồng chí quen ta, hắn đã chỉ vào thung lũng và nói năm trước hắn từng đi ngang qua! Ta Đưa các ngươi đến đây, cũng chỉ nghĩ là tìm một nơi để ở trong làng, tỉnh ở trong núi đã bị giết bởi mưa!" Đô Mông mở to mắt, một tay cầm đao, tay trái đẩy đối phương: "Họ Hàn, chính ngươi nói, tên đồng chí kia của ta đầu năm chết dưới tay người Đông Di, ta dẫn đường ngươi đi, làm sao có thể để cho một con cẩu kém cỏi làm ra loại chuyện như thế này?"

Tên quân sĩ họ Hàn bị xô đẩy, vừa sửng sốt vừa giận, nhưng liếc mắt nhìn những tên lính khác đều không hề có động tĩnh gì, cùng với một vài trưởng lão trong làng co rúm về phía trước sau khi nghe những nói đó, nhưng họ vẫn im lặng và lui về phía sau.

Mà Đô Mông cũng không chút do dự, thừa cơ tiến lên, hắn cầm đao đâm thẳng vào đầu tên lính cởi trần đang cố gắng bò đi nơi khác.

Trong lúc nhất thời, đầu rơi xuống đất, máu bắn tung toé ba thước, mưa bay bùn đất, ánh đao phản chiếu ánh hồng.

Trời mưa mù mịt, nhưng ánh sáng chan hoà, tuy là lữ khách đã trải qua quá nhiều chuyện kì lạ trong mấy ngày qua, cũng bởi vì hoàn cảnh và thân phận cũng đủ chuẩn bị tâm lý, lúc này tim không nhịn được mà đập loạn xạ, nhất thời đầu óc trống rỗng... cũng may hầu hết mọi người đều nhìn người chết trên mặt đất và uy phong lẫm liệt như tháp sắt của Đô Mông không ai để ý đến rằng hắn không cần ' chống đao ' mà đi.

Một lát sau, mấy người từng người nghiêm nghị tan đi, Đô Mông cũng cùng kia vài tên trong thôn lão nhược đi làm phân trần.

Trương Hành nguyên bản tưởng tiến lên cùng nhau, nhưng chung quy vẫn là không kêu một tiếng nào, chống đao chậm rãi trở lại chính mình sở chiếm nhà kề môn trung, mà không biết có phải hay không đi quá chậm, hắn vừa mới nhập phòng trong, rồi lại nghe được có người nhẹ gõ cửa bản:

"Huynh đệ."

Nghe giọng nói liền biết, người tới đúng là Đô Mông .

Trương Hành mở cửa mặt đối mặt nhau, Đô Mông cũng cầm theo thanh đao đẫm máu, sau đó lập tức hạ giọng nói: "Huynh đệ, hiện tại ta hối hận khi đã đưa ngươi tới đây... Mấy tên lính kia không chân chính, chúng ta phải cẩn thận chút."

Trương Hành suy nghĩ một lát, liền hiểu được đối phương đang ám chỉ gì, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không biến sắc, giả vờ như không biết:

"Đô Mông không phải đã giết tên quấy rối kia tự lập uy sao?"

"Không phải tên kia, là nói họ Hàn!"

Đô Mông giọng điệu nghiêm túc: "Ngươi không hiểu được, họ Hàn mới là người có chủ ý, hơn nữa tâm tư bất chính... Trên Đường Đi, hắn hết lần này đến lần khác nói với ta rằng khi hắn vượt qua ngọn núi, trở lại Trung Quốc, không biết triều đình xử trí như thế nào với bọn đào ngũ như chúng ta, nên nhất định hắn sẽ đi ẩn nấp và theo dõi tình hình một thời gian, và phải chờ xem, còn hơn là về nhà trốn tránh trong sợ hãi, không bằng tìm một cái kho vàng, sau đó ta làm đại đương gia, hắn làm Nhị đương gia..."

"Đây là muốn vào rừng làm cướp làm tặc?" Trương Hành nhất thời có chút hoảng hốt.

Cái này tính là cái gì? Đó không phải là triều đại nhà Tùy và nhà Đường, nó không phải là Tây Du Ký, nó không phải là một cuộc đại tàn phá, mà nó thực sự là Thủy Hử?

Muốn đặt một cái biệt hiệu trước không... Thần hành thái bảo Trương Hành? Có thể có trọng tự không? Đôi chân già Trương Hành đâu?

"Đương nhiên không thể làm cướp" Đô Mông kiên định nói, kéo Trương Hành suy nghĩ linh tinh trở lại: "Ban đầu ta chỉ cho là hắn nói giỡn, đến khi cơm nước xong hắn lại nói hoàn cảnh nơi này tốt, dùng làm chỗ ẩn giấu cũng được là ta đã cảnh giác rồi. mới vừa rồi lúc ta chuẩn bị giết người, âm thanh đứng ra xin tha thứ cũng là tên họ Hàn kia cho nên ta mới tháo cằm hắn (kẻ hiếp dâm quả phụ), sau đó khống chế tay chân hắn. thứ nhất là sợ tên họ Hàn gào thét gây thêm chuyện, thứ hai muốn dò xét họ Hàn. Quả nhiên họ Hàn kia đứng ra ngăn cản, chỉ sợ hắn thật sự có ý đồ xấu xa."

"Thế thì phải làm thế nào bây giờ?" Trương Hành nặng nề hỏi.

"Trước phải đề phòng đã." Cả người Đô Mông khẽ run lên: "Nếu thật sự phải đánh nhau thì chắc ta đây sợ hắn đấy? Hơn nữa, tên thấp lùn họ Vương cũng không đáng sợ, chỉ cần đề phòng hắn không có cấu kết với hai kẻ còn lại là được. . . ngược lại là ngươi đấy, vì là người tu luyện chân khí không thể dùng, chân cũng không được tốt. Đặc biệt cẩn thận không được gặp riêng hai người đó, nếu không ta sẽ không chăm sóc cho ngươi được. "

Trương Hành gật đầu: "Ta biết, mọi chuyện đành phải nhờ vào Mông huynh."

Đô Mông không nói nhảm, chỉ xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK