Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giáo úy làm như vậy, có lợi gì cho ngươi chứ?” Vệ Lựu Tử bị buộc phải bất đắc dĩ, cuối cùng khó thở buông tay: “Huống hồ ta đã chịu thua ngoan ngoãn nghe lời, ngươi còn muốn bức bách ta, chẳng phải là đang phá hủy quy củ sao? Hơn nữa, đó là do giáo úy có lòng tốt, lại có vài phần đạo lý, ước chừng thói đời cũng chỉ có như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ, thế gia vọng tộc bình thường hỗn loạn, đều không thể kiểm soát được nhiều người như vậy.”

“Trương huynh.” Tiểu Triệu giáo úy cuối cùng cũng bước tới thuyết phục: “Những gì hắn nói đều có lý, thói đời chính là như thế, ngươi không quản nổi nhiều người như vậy đâu, hôm nay huynh chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Tổng Kỳ bàn giao là được…”

“Vậy ta đây có thể quản chuyện trước mắt.” Trương Hành đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Tiểu Triệu nhất thời khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại bị làm cho khiếp sợ.

Ngay từ đầu vốn dĩ, Trương Hành vừa nói ra một lời này, liền âm thầm vận Hàn Băng Chân Khí đến cánh tay, sau đó tay cầm đao quay đầu lại phía sau vung lên, nhanh như tia lửa điện, liền chém đứt bàn tay còn đang giơ ra của Vệ Lựu Tử.

Ánh đao nhanh như chớp, ngoại trừ Tiểu Triệu giáo úy nửa mặt dính máu thấy rõ ràng toàn bộ quá trình, lập tức liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mà những người còn lại, bao gồm cả Vệ Lựu Tử vừa bị chém đứt bàn tay, tất cả đều sững sờ một lúc, mới bắt đầu nổ tung.

Vệ Lựu Tử kêu rên lăn lộn trên mặt đất, những người xung quanh trong chốc lát ầm ầm lên, lúc lâu sau vị giáo úy mới vừa rồi còn đang cầm đao nhìn chằm chằm đã bình tĩnh lại.

“Mang chậu nước tới đây!”

Người trên mặt đất vẫn còn kêu rên, nhưng Trương Hành không thèm để ý, chỉ giơ đao lên ra lệnh.

Ban ngày chia tiền được tính là một ân huệ, vừa mới xuất đao được tính là ra uy, đám trợ thủ xung quanh nhìn đến choáng váng không giám chậm chễ, chỉ trong chốc lát liền có người bê bảy tám chậu gỗ đầy nước lại đây.

“Đè hắn lại, đem cổ tay bị chém đứt bỏ vào.” Trương Hành lại ra lệnh.

Một đám trợ thủ cũng vội vàng tuân theo mệnh lệnh, nhưng lại có người dường như không hiểu, đi đến nhặt lấy cái tay bị đứt lìa ra kia, kết quả là bị Trương Hành tiến lên, một cước đá thẳng đến khe cống ngầm bên cạnh.

Ngay lập tức, vị giáo úy này lại cúi người xuống, đi đến trước mặt tên chủ quán ăn mại dâm còn đang kêu rên kia, một tay cầm đao, một tay còn lại không ngại bị ô uế, lập tức đổ cái chậu đầy máu loãng ra, ngay sau đó, bằng mất thường cũng có thể nhìn thấy khí lạnh theo chậu bốc lên, nhiệt độ nước trong chậu kịch liệt giảm xuống, thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện vụn băng.

Vệ Lựu Tử kia cũng dần dần ngừng kêu rên.

“Vệ Lựu Tử.” Lúc này, Trương Hành lại một lần nữa đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mở miệng nói, nhưng lại không nói mấy thứ lòng tốt cùng thói đời: “Trước đó ta đã từng nói, ta muốn thưởng tiền, ngươi cũng dám ở trước mặt ta thừa nhận bản thân sẽ không bỏ sót, lại còn muốn lúc quay trở về bóc lột gấp mười lần, có thể thấy được là ta Ân Uy* không đủ… Việc ban ân những đồ vật này nọ ta tạm thời một nửa cũng sẽ không cung cấp, đành phải mượn pháp lệnh của Phùng Tổng Kỳ cùng với pháp luật triều đình tự ý chém đi một bàn tay của ngươi để thêm uy… Ta phụng mệnh càn quét phạm pháp, ngươi không được triều đình cho phép, tự tiện mở quán kỹ nữ, còn có ý đồ phản kháng, hiện giờ ngươi thiếu đi một bàn tay, có thể thấy được chính là ngươi gieo gió gặt bão.”

*Ân Uy (恩威):Ân: ơn, uy: oai. Vừa ra ân để ban thưởng, vừa ra oai để trừng phạt (hoặc một viên quan có quyền hành).*

“Giáo úy nói rất đúng.” Tuy tằng cảm giác đau đớn ở cổ tay đã giảm đi rất nhiều, nhưng lại bị đám trợ thủ đè lại khiến cho Vệ Lựu Tử đau đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, hai hàm răng run cầm cập, đám u nhọt trên mặt đỏ thẫm, run run không ngừng, nhưng mà nói cho cùng thì, thằng nhãi này dù sao cũng là một gã ở trên mặt đường lẫn vào, thế mà lại có thể cắn răng chịu thua: “Là mắt ta bị mù, không nhận ra giáo úy vốn là một lão hổ, sao lại không phải là gieo gió gặt bão được chứ? Hôm nay cái tay này, ta Vệ Lựu Tử chấp nhận bỏ đi!”

“Vậy thì tốt.”

Trương Hành liên tục gật đầu, thậm chí còn bật cười: “Ngươi nhớ cho kỹ, nếu ta chưa chết, ngươi làm cách nào để kiếm về gấp mười lần là chuyện của ngươi, nhưng nếu ta vẫn còn ở lại Đông Đô này dù chỉ là một ngày, ngươi dám làm trái uy phong của ta, lại để ta phát hiện, lần tiếp theo ta liền chặt đi bàn tay còn lại của ngươi… Ta thật ra lại muốn chống mắt lên nhìn xem, bị biến thành một cây gậy, ngươi ở trên mặt đường này so với những nữ nhân trong quán ăn của ngươi có kết cục tốt hơn được bao nhiêu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK