Lý Xu nghênh ngang rời đi, Trương Hành quay lại chỗ dưới tàng cây, bên cạnh con sông lớn, tất cả chúng kỵ sĩ tập hợp lại, mặt của Hồ Ngạn xanh lên muốn nói lời gì đó.
“Hồ đại ca chờ một chút.”
Bạch Hữu Tư đưa tay ra ngăn lại, nhanh chóng nháy mắt một cái với Tần Bảo, sau đó đi về hướng dưới tàng cây, hơi do dự nói: “Vị… Quân hán này?”
“Quân hán là gọi ta sao?” Trương Hành cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên: “Xin hỏi nên xưng hô với các hạ như thế nào?”
“Vị hảo hán này… Ta thực sự không biết tên họ thật của ngươi.” Nữ tuần kiểm hơi hơi xấu hổ: “Ta là tuần kiểm Chu thụ của Tĩnh An Đài Bạch Hữu Tư.”
“Ngài cứ gọi tôi là quân hán vậy, cái từ hảo hán phát ra từ trong miệng của tiểu thư nghe có vẻ kỳ quái hơn nhiều!” Trương Hành tự nhiên hào phóng, lười đến mức không thèm quan tâm: “Khi ta nhìn thấy vị Tần tráng sĩ, Tần tiên sinh, Tần công tử kia thì đại khái đã đoán được chuyện ngài muốn hỏi rồi… Nguyên Đại nửa đêm lừa gạt đi ra khỏi thôn, chờ tới khi ta sức cùng lực kiệt, tụ tập một đám cướp bóc tới vây giết ta… Lại bị ta giết sạch sẽ, ta vô tội mà có công, cái bạc được thưởng hay hoa hồng gì đó của Tĩnh An Đài khi đánh chết đạo tặc, không cần ngại có thể trực tiếp đưa cho ta.”
“Cái này thật sự là không có.” Nữ tuần kiểm càng xấu hổ thêm, rồi lại nhìn về phía Tần Bảo.
Lại nói, Tần Bảo lại đi cùng người kia tới đây, đâu có dáng vẻ gì là vướng vào chuyện của Nguyên Nhị? Tất cả những người đang ở đây, đều biết rõ rằng người hiểu Nguyên Nhị nhất không phải hắn ta thì còn ai vào đây nữa? Có lẽ hắn ta thấy nữ tuần kiểm người ta ăn mặc sặc sỡ loá mắt, giống như tiên tử hạ phàm, mà những tuần kỵ này đều mặc cẩm y cưỡi đại mã, hoành hành ngang ngược, nhất thời động lòng sao?
Đương nhiên, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đại trượng phu sinh hậu thế, cũng có lòng mưu cầu công danh lợi lộc, có những suy nghĩ như thế cũng dễ hiểu thôi, dù gì thì Tần Nhị Lang cũng là một hào kiệt giản dị bình thường khác.
Cho nên, lúc này người đuổi tới trước mặt mình, lời nói của quân hán kia kiên quyết, không hề nhượng bộ, cái chiêu này của hắn ta cũng gọi là lâm thời khổ chủ (gặp tình huống cần thiết thì giả khổ), ngượng ngùng một lát, sau đó cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu nhận mệnh.
Bạch Hữu Tư thấy mọi việc cứ dễ dàng mà kết thúc như vậy, cũng chỉ đứng nghiêm không nói gì.
“Tuần kiểm, có mấy lời ta nghĩ ta không nên nói, nhưng lại không thể không nói…” Thấy mọi chuyện thành ra như vậy, phó đội tuần kiểm Hồ Ngạn không do dự, trực tiếp tiến lên: “Dương Thận tạo phản, toàn bộ thiên hạ chấn động, càng chưa kể còn muốn nhiễu loạn lãnh thổ Trung Nguyên, quấy nhiễu Tam Hà gần đó, chặt đứt những tinh nhuệ của tiền tuyến, mỗi một việc làm đều là tội lớn nhường nào, mà chuyện này tuy rằng không phải chủ ý của Lý Xu, thậm chí chính vì không dùng chủ ý của Lý Xu nên mới đến nông nỗi này, nhưng dù sao ông ta cũng là chủ mưu giúp Dương Thận, ba đại nhân vật gây nên đại họa lần này… Cứ như vậy mà cho hắn rời đi hay sao, chẳng lẽ để hắn mang lại tai họa cho Cát An Hầu phủ, và Tĩnh An Đài của chúng ta sao?”
“Hồ đại ca có lẽ hiểu sai rồi.” Bạch Hữu Tư nghiêm túc chờ người kia nói xong, rồi sau đó mới trả lời, nhưng nét mặt vẫn như cũ không thay đổi: “Ta không bắt hắn, không phải vì giao tình gì đó hay vì không có công văn giam bắt, mà là vì chúng ta vốn không phải đối thủ của bọn họ.”
Hồ Ngạn mơ hồ, sau đó liền tỉnh ngộ: “Là vì cái đại hán mặt tím bên cạnh kia sao? So với ngươi còn mạnh hơn?”
“Vị đại hán bên cạnh ông ta có lẽ chính là thiên vương mặt tím Hùng Bá Nam còn có danh xưng là Hà Sóc vô song, ta đã thấy báo cáo về hắn, mới ba mươi tuổi đầu đã có thể đả thông kinh mạch đại viên mãn, ở Ngưng Đan kỳ.” Giọng điệu của nữ tuần kiểm hơi hơi kỳ quái, nhìn thì như là thừa nhận, nhưng cũng chưa có trực tiếp thật sự thừa nhận: “Gia phụ từng có nói, nói rằng nếu thiên hạ này trong tương lai có thể có vị tông sư tiến giai thiên nhân chi cảnh thứ mười hai, người tên Hùng Bá Nam này tuy không dám chắc chắn rằng hắn ta làm việc không nhường ai, nhưng phải công nhận hắn ta cũng là một trong mười vị cao thủ có triển vọng nhất ở tuổi ba mươi…”
Những người phía dưới Hồ Ngạn, lúc này mới sôi nổi kinh ngạc.
Chỉ có Trương Hành đang ở dưới tàng cây bên cạnh, hình như nghe thấy gì đó, không khỏi liếc mắt nhìn nàng… Vừa nãy hắn nhìn không ra cô nàng này thật sự sợ Hùng Bá Nam, nhưng đối với vị thế thúc kia thì cực kỳ đề phòng kiêng kị.
Mà cái “Hồ đại ca” này cũng không biết là thật sự không hiểu chính trị hay là giả vờ không hiểu, lời những người kia vừa nói lúc nãy, rõ ràng nghe cũng có thể hiểu ra là tầng lớp quý tộc cao quý nhất kia cũng có quy tắc của họ, hắn lại cứ sống chết muốn truy đuổi, làm cho nữ cấp trên xuất thân cao quý của mình không thể không nói bóng nói gió.