Lúc này, Trương Hành đã đánh rơi chiếc mũ giáp đang đựng nước, mượn một chút ánh sáng cuối ngày cẩn thận đi đến trước bức tượng gỗ. Ngay sau đó hắn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn hiểu rõ bởi vì hắn tìm được vài hoa văn bát quái rải rác trên quần áo của bức tượng thần mất một nửa đầu. Hắn còn tìm thấy họa tiết hình tròn âm dương hơi mờ nhưng vô cùng quen thuộc bị phủ bụi dưới chân tượng thần.
Ý nghĩa của những điều này vô cùng rõ ràng.
"Nơi này không phải miếu, có thể là đạo quan của Thái Thượng Lão Quân, hoặc chí ít thì cũng là của mấy đệ tử thân thiết của ông ta, chỉ là niên đại quá lâu, nhất thời không nhìn ra thôi." Trong giọng nói của Trương Hành lộ ra một chút oán trách.
Ngược lại với sự nhẹ nhõm không giấu giếm của người bạn đồng hành, trong lòng Đô Mông có chút thoải mái, nhưng ngay sau đó anh lại khó hiểu : "Thái Thượng Lão Quân là ai?"
Trương Hành trợn mắt há miệng: "Ngay cả Thái Thượng Lão Quân là ai mà ngươi cũng không biết á hả?"
Ánh mắt Đô Mông nhìn qua cái la bàn bên hông đối phương, cảm thấy hơi hiểu được nhưng vẫn bực mình nói: "Ngay cả Phân Sơn Quân ở ngay trước mắt mà cũng không nhận ra, ta không biết Thái Thượng Lão Quân là ai thì có gì lạ chứ? Trên đời này có hơn chục vị Long gia, Quân gia, ai biết đây là vị nào? Nhưng mà lần này chúng ta còn sống đúng là nhờ có Lão Quân người ta ban ơn, nghĩ thế nào cũng không thể bào tượng người ta, thôi thì ta đi bào cột nhà vậy."
Nghe được lời ấy của Đô Mông, Trương Hành lại càng thêm hoảng hốt, thậm chí còn lạnh cả sống lưng. Không nói tới bào cột nhà người ta thì có khác gì bào tượng, trên cơ bản hắn có thể chắc chắn không phải giả vờ, vị Mông huynh to con tốt tính này thật sự không biết Thái Thượng Lão Quân là ai!
Thật đáng sợ!
Tất nhiên, hắn cũng không có bao nhiêu kinh hãi, bởi vì hắn cũng không biết 'hơn chục vị Long gia, Quân gia' cùng với tam huy tứ ngự là cái quái gì?
Bào cột nhà nhóm lửa, hai người nấu nước, lau mình, ngâm bánh. . . Việc tiếp theo làm từng bước một, bất kể là Trương Hành hay là Đô Mông đều không có nói thêm lời dư thừa gì.
Sau khi ăn no uống đủ, hai người tựa bên vách tường không nói lời nào.
Đô Mông nghĩ gì thì Trương Hành không biết, nhưng ngày hôm nay đối với hắn mà nói thì y như một giấc mơ. . . nếu nói cảnh tượng ban ngày cho hắn cảm giác hư ảo tựa như thần thoại, thì hiện tại nằm ở nơi này nghe ngọn lửa lép bép nhảy múa, ngoài cửa sổ mưa phùn tí tách, bản thân lặng lẽ cảm nhận sự đau đớn trên khắp cơ thể, hít thở không khí nơi này, còn có luồng khí lạnh có thể nhanh chóng nhận ra bằng bản năng kia. . . Trương Hành không cách nào dùng hai chữ 'ảo giác' để đánh lừa bản thân nữa rồi.
Hắn đã xuyên đến một thế giới khó hiểu chưa từng xuất hiện trong lịch sử rồi.
Bây giờ điều duy nhất có thể xác định là năng lực và quan hệ sản xuất của thế giới này khá là lạc hậu, rất có thể nó mang hình thái của thời đại phong kiến, đồng thời còn có sắc thái thần thoại phương đông mãnh liệt.
Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán, không ai biết được đã xảy ra chuyện gì, ít nhất Trương Hành không biết. hơn nữa hắn cũng không muốn biết, hắn muốn về nhà, muốn ôm meo meo của hắn, muốn chăn ấm đệm êm, muốn tài khoản biên tập viên đại V của mình.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, cảm giác lạnh như băng hiện tại khiến Trương Hành phải ép buộc bản thân phải đè nén tất cả những suy nghĩ không cần thiết lại, bởi vì thực tế là hắn rõ ràng đang trong tình trạng đi một bước tính một bước, sống được ngày nào thì hay ngày ấy. Chỉ có thể chờ đến khi xuống núi và bước vào xã hội văn minh thì mới có thể tiếp tục tính toán cho sau này.
Dần dần, cảm giác kiệt sức cuối cùng cũng không kiểm soát được nữa, kẻ xuyên việt co rút thân thể, chợp mắt trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất. Trong cơn hoảng mê, dường như có tiếng ai đó đang khóc tỉ tê bên tai, lại như thể thật sự nghe thấy tiếng khóc, cũng có thể là do con người khóc trong vô thức, hoặc thậm chí chỉ là ảo giác do tiếng mưa gây ra.
Tỉnh lại vào sáng sớm, đống lửa đã tắt ngúm, Trương Hành cảm nhận thân thể đã khôi phục không ít, ít nhất đã có thể chống trường đao tự mình đi đường.
Vì thế hai người quyết định không trì hoãn thêm nữa, dùng nước còn dư từ đêm qua ngâm bánh cho mềm, mỗi người đeo một bao đồ trên lưng, đi ra từ lỗ hổng phía sau đạo quán mà lên đường. Đô Mông đi phía trước dùng đao mở đường, Trương Hành phía sau dùng la bàn tìm phương hướng. Cho đến bây giờ, không nói Đô Mông đã biết chuyện tác dụng của la bàn, cho dù có muốn lừa gạt thì cũng không nên làm vậy trong lúc tính mạng hai người tương liên.
Nhưng mà khi vừa đi được trăm bước trên con đường lầy lội vì trận mưa hôm qua, phía sau hai người bất thình lình vang lên tiếng nổ lớn, cả hai kinh ngạc quay đầu lại, đạo quán an ổn che chở bọn họ đêm qua thế nhưng lại ầm ầm đổ xuống. trong mắt hai người, toàn bộ kiến trúc sập thành một đống rồi rơi vào trong vách đá do Phân Sơn Quân 'vô tình' tạo ra.
Trong tầng mưa bụi, kẻ xuyên việt đứng lặng người, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Trái lại, Đô Mông vùi chân trong bùn không hề do dự cúi mình vái về phía đạo quán trước kia, sau khi thẳng lưng lên mới xúc động nói với Trương Hành: "Trương tiểu tử, khi nào trở về chuúng ta tự mình khắc một cái tượng Thái Thượng Lão Quân khác, xây cho ông một cái miếu nhỏ, báo đáp ân đức lần này. . ."
Trương Hành chỉ có thể gật đầu.
"Đều là bậc thần ma quân thánh như nhau, tại sao lại khác biệt một trời một vực như vậy chứ?" Đô Mông vừa nói vừa xoay người lên đường: "Xuống núi trước đã, tìm được đường rồi muốn nói gì cũng được."
Mà Trương Hành im lặng chống đao đi theo sau. Mà hắn lại không chú ý, trước khi đạo quan sụp đổ thì kim la bàn trong tay mất khống chế rung lên, chỉ khi đi đến sau lưng Đô Mông thì mới ổn định lại.