“Là thật.” Trương Hành gật gật đầu ngắt lời người đối diện, nghiêm túc đáp lại: “Nhưng nếu ngươi còn dám nhắc tới một từ báo thù nữa, liền lập tức lăn ra khỏi viện này đi… Nơi này của ta không nuôi nổi ngươi.” Mặt của Nguyệt Nương không có biểu tình gì gật gật đầu, câm miệng cúi đầu, chỉ còn âm thanh lùa cơm vào miệng ăn, Tần Bảo cũng thức thời ngậm miệng. Hai người ăn cơm, một người uống trà đọc sách, nhà chính tạm thời an tĩnh một lúc. Nhưng không bao lâu sau,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.