Nhóm người trợ thủ hiểu ý, hô một tiếng vang dội, so với trước đó còn phấn chấn hơn, lập tức ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đi, một lát sau thế nhưng cầm ra không dưới bảy tám cái đầy đủ các loại cân tiểu ly, cân đòn nhỏ, sau đó dễ dàng mà cân một vòng, ném mấy khối rõ ràng là không chính xác đi, ước chừng còn lại khoảng sáu lượng ba đồng.
Trương Hành thấy thế cũng không trực tiếp phân phát, mà ở ngay trước mặt mọi người lấy ra một túi bạc nhặt hết vào, trực tiếp buộc chặt lên vỏ đao dính máu kia của Tiểu Triệu giáo úy, đứng dậy giơ lên cao đi dạo một vòng, lúc này mới mở miệng nói:
“Các vị, túi bạc này, ta và Triệu giáo úy lấy mỗi người một phần, số còn lại tất cả đều là của các ngươi… Nhưng chớ có nóng vội, chúng ta có nhiều người như vậy, việc chia bạc cũng không hề dễ dàng, huống hồ vẫn còn rất nhiều chỗ buôn bán trái pháp luật cần phải càn quét như vậy, quét được một chỗ lại chia một lần cũng sẽ làm chậm trễ mọi người phát tài, huống hồ còn có mấy chục huynh đệ canh giữ ngoài cửa, cũng không thể chia thiếu phàn bọn họ… Hiện tại ta đem túi bạc này lấy thân phận của ta đại diện cho tất cả buộc lên vỏ đao này, mời một vị huynh đệ thân hình cao lớn bước đến giơ lên, để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, không hề bị người nào lén nuốt mất, chúng ta tiếp tục đi càn quét, giữa trưa đếm đầu người chia đều phát một lần, buổi chiều lại phát một lần nữa, sau khi càn quét xong, lại phát một lần nữa… Mọi người thấy thế nào?!”
Còn có thể như thế nào nữa, đám người trợ thủ phía dưới hận không thể móc tim ra cho hai vị giáo úy xem, mà Trương Hành sau khi đưa vỏ đao cho một gã trợ thủ to cao, trực tiếp nhìn danh sách, túm lấy Tiểu Triệu còn đang phát ngốc tại chỗ đi tới địa điểm tiếp theo.
Đám người trợ thủ phía sau càng ngày càng hưng phấn, kẻ cầm đao thì cầm đao, kẻ dẫn đường thì dẫn đường, kẻ dọn đường thì dọn đường, kẻ dắt ngựa thì dắt ngựa, chỉ có năm sáu mươi người nhưng lại giống như một đội quân đang hành quân đi đánh giặc vây quanh hai vị “giáo úy”, bảo vệ vỏ đao giơ trên cao kia tiếp tục lên đường.
Với sĩ khí như vậy, mọi việc kế tiếp đương nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Cho dù ngươi là ai là anh em vợ của Tiểu Kỳ, hay được xưng là sói chấn định một phương, đem so với số lượng cờ hiệu chính thức tuyệt đối chiếm ưu thế về số lượng kia thì cũng chỉ là một tiểu đệ đệ mà thôi.
Đó là bởi vì ở giữa rõ ràng có mấy người là tay đấm tu hành Thượng Đạo, nghĩ muốn ỷ vào có chút chân khí vận động sức lực bỏ trốn, cư nhiên vẫn bị mấy chục tên trợ thủ chia thành từng nhóm bao vây lại, sau đó bị chúng múa tiêu bổng* quật ngã xuống mặt đất.
*哨棒: Tiêu Bổng (hán việt) là một từ tiếng Hán có nghĩa là một cây gậy gỗ dài dùng để tự vệ trên đường*
Trong đó có một người gặp được vào buổi chiều, Trương Hành ước tính đã đả thông mười hai chính mạch đem so với sức lực bên mình còn nhiều hơn một hai người, cũng chính là Tần Bảo có tu vi kia, ngay từ đầu đã nghe ngóng được một chút tin tức, sớm đã có phòng bị, lúc này đội một cái nồi sắt, buộc ván tre đi ra, vận ra chân khí đấu đá lung tung, quả thật là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, suýt nữa thì Trương Hành phải tự mình xuất thủ.
Nhưng mà, đám trợ thủ vừa mới được chia một lần bạc sao có thể để cho hai vị “giáo úy” phải mệt nhọc chứ? Lập tức liền có người thông minh nghĩ ra biện pháp, bọn họ từ láng giềng bên cạnh “mượn” khăn trải giường đến, chăn đệm, dùng làm vật ngăn cản, rất nhanh liền cuốn chặt lấy thằng nhãi này, đợi cho thằng nhãi này bị kéo dài lê lết trên mặt đất, sau đó lại gạt cái nồi ra, chặt đứt ván gỗ, múa lên tiêu bổng, càng đánh càng dùng sức.
Mà vị “cao thủ tu hành” kia chịu đựng được một khắc, cuối cùng cũng chỉ có thể quấn khăn trải giường nằm rạp trên mặt đất che lấy đầu cầu xin tha thứ, nhìn thấy Trương Hành mí mắt dứt khoát nhảy dựng lên.
Chỉ có thể nói là, chẳng trách được Bạch Hữu Tư từng nói người tu hành 99% đều dừng ở giai đoạn đả thông kinh mạch, quả thật là có nguyên do.
Không đề cập tới tác dụng của cái gì mà kỳ kinh bát mạch. Chỉ nói tới giai đoạn mười hai chính mạch không hổ là rất không có lời. Khó thì không khó, nhưng tu hành rất vất vả, hầu như mỗi ngày đều phải rèn luyện thân thể cộng với phải tạo ra Xung Mạch, quanh năm suốt tháng, cùng lắm thì khí lực mạnh lên một chút, hơi có chút chân khí có tính chất đặc biệt có thể sử dụng, còn không thể kéo dài được, chớ nói chi đến việc mặc áo giáp, làm giáp sĩ đứng đắn cầm binh khí, chỉ là một đám côn đồ mà cũng đánh không lại, người nào ở giai đoạn này lại không cảm thấy mệt mỏi uể oải được chứ?
Thật giống như bản thân mình ở cái thế giới kia một bộ dạng hùng hài tử*, ai cũng biết chăm chỉ học tập thi đậu trường đại học tốt nhất cuộc đời sau này cũng sẽ rất tốt, nhưng từ tiểu học đến sơ trung rồi lại đến cao trung, đến cùng thì có bao nhiêu ví dụ tiêu biểu hùng hài tử có thể cắn răng không đầu hàng?
*Hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)*
Hơn nữa, vẫn có chín năm giáo dục bắt buộc, có cha mẹ thúc giục, thầy cô quản lý, ở cái thời đại phong kiến này, khổ cực tự biết tự gánh, kiến thức của mỗi người đều không được đầy đủ, thì càng khỏi phải nói.
“Không cần đi trông chừng?”
Không lâu sau giờ ngọ, bởi vì túi tiền không thể chống đỡ được nữa nên bất đắc dĩ lại phải chủ trì phân chia bạc một lần nữa, Trương Hành một bên ăn bánh thịt được mua về bằng tiền cướp được của bọn côn đồ, một bên ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
“Giáo úy yên tâm, chỉ có ba quán ăn mại dâm bí mật*, đều cùng một ông chủ, cả đám đang cùng ở một chỗ, những cô nương trong khách điếm của hắn đều ở bên kia, tuyệt đối không dám chạy trốn.” Có tên trợ thủ chạy nhanh tới giải thích.
*暗娼: có nghĩa là gái mại dâm bí mật hoạt động mại dâm mà không được phép chính thức ở một số quốc gia và khu vực.*