Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay mọi việc xảy ra cũng giống như thế, Trương Hành cũng chỉ vì muốn ăn một miếng cơm nóng, nào ngờ được rằng mình ở trong thôn lại bị đám đạo phỉ lưu manh này nhắm tới chứ?

Nhưng cũng chính vì vậy, lúc Trương Hành vứt chiếc la bàn xuống lại cảm thấy người mình nhẹ nhõm lạ thường.

"Đợi đã."

Vừa mới đi được vài bước lại nghe thấy tiếng Nguyên Đại mở miệng:" Giày của ngươi hình như cũng là loại tốt? Được may bằng hai lớp da trâu? Giày này ngươi cũng để lại nốt đi."

Trương Hành rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười.

Đối với hắn, đôi giày này hoàn toàn không có giá trị, hắn đến cả la bàn còn để lại, chẳng lẽ lại còn để ý đến đôi giày này sao? Nhưng không có giày, hắn làm sao đưa được thi thể Đô Mông về nhà?

Đối với hắn việc đưa thi thể Đô Mông về nhà này không đơn giản chỉ là vì báo ơn, cũng không phải là vì lời hứa của một người đàn ông. . . . Báo ơn chỉ là một cái cớ, điều quan trọng hơn, đó chính là điều mà anh gặp được đầu tiên khi đến với thế giới này, và đó cũng là điều đúng đắn nhất mà anh cần phải hoàn thành.

Nếu không thể đưa thi thể Đô Mông về nhà, hắn cũng sẽ không thể thuyết phục được bản thân mình bắt đầu làm quen sinh sống ở thế giới mới này.

Trương Hành lức này mới buông lỏng suy nghĩ, hắn ngửa đầu nhắm mắt sau đó nhẹ nhàng đặt thi thể xuống. Chuyển hướng sang đối phương, giơ hai ra đằng trước, một chân hơi nâng lên.

"Nguyên Đại, có phải không? Ta cũng không gạt ngươi, trong giày ta có giấu chủy thủ, nếu ta tự cởi ra, sợ là phải có hiểu lầm, trong tay có lưỡi dao sắc bén, nói không chừng lúc nào đó cũng sẽ nổi lên ý khác, lúc đó đối với ai trong chúng ta đều sẽ không tốt. . . . Nếu ngươi thật sự muốn có được đôi giày này, vậy ngươi tự đến lấy đi."

Nguyên đại ngẩn ra một chút, khóe miệng cong lên, đem trường đao đưa cho một người phía sau, đợi đến khi người phía sau bắt kịp liền ngang nhiên lại đây, chuẩn bị cúi người xuống tháo giày ra.

Nhưng nói thì chậm, chuyện diễn ra khi đó thì nhanh, Nguyên Đại vừa mới cúi đầu, Trương Hành bỗng nhiên vận khí đến tứ chi, tiện đà vung một chân lên rồi từ trên hung hăng đáp xuống vai đối phương, như thể muốn đem đối phương đạp cho nằm bẹp xuống đất.

Chịu một lực lớn giáng xuống, không kể đến việc Nguyên Đại kêu rên, đến những người xung quanh cũng trở tay không kịp. Trương Hành cũng không định sẽ dừng tay, thừa cơ giẫm lên vai Nguyên Bảo, phóng tới người đang cầm đao đứng ở đằng sau, chỉ sau một đoạt liền đem trường đao thu về đến tay. Cầm chắc thanh đao trong tay, trên đoạn đường hoang sơ lúc rạng sáng, Trương Hành dựa vào trí nhớ của mình, tung thanh đao lên rồi bổ xuống giống y như tiêu chuẩn trong quân đội.

Người đằng sau mãi cho đến lúc này vẫn còn đang trong trạng thái lờ đờ mờ mịt, kết quả là đứng yên mà hứng chịu một đao của Trương Hành bổ xuống, trong nháy mắt đầu bị văng sang hai nơi.

Điện quang thạch hỏa chi gian thế nhưng lại thành công cưỡng chế một người, giết một người, đến chính hắn còn cảm thấy có chút kinh dị với cái thân thể tinh tráng này.

Bất quá không kịp nghĩ nhiều, mấy người đằng sau vốn đang ngây người lúc này đã phục hồi tinh thần lại, rõ ràng còn có ba người nhưng lại chia sau mỗi người một hướng mà chạy mất. Trương Hành phản ứng lại, lập tức đuổi theo, ở trong rừng dễ dàng hạ được một người, sau đó lại chạy đến mương, không tốn sức mà hạ thêm được một người khác. Cuối cùng dồn hết sức lực để đuổi theo một người cuối cùng, mất non nửa khắc mới đuổi kịp người đang chạy, cách một trăm mét mà phi đao trúng ngay giữa lưng. Nhưng có lẽ cũng vì lần truy đuổi này, lúc hắn vận chân khí quay trở lại chỗ cũ thì cả người một phen lảo đảo, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất . . . Thực hiển nhiên, vừa mới mỏi mệt như vậy còn muốn vận hành chân khí, thân thể bản thân lần thứ hai đi tới cực hạn, dẫn đến bệnh cũ lại bắt đầu phát tác.

Mà lúc này, người đầy mặt là máu lúc này đã đứng dậy, kinh hoàng nhìn người đang xuất hiện trước mặt, hai chân không hẹn mà đồng thời run lên, nửa điểm cũng không dám nhúc nhích, khi mở miệng còn mang theo một tia nức nở: "Quân gia, ngươi đại nhân đại lượng. . ."

"Ngươi bây giờ mới bắt đầu nói không phải là đã quá muộn rồi sao?" Trương Hành nhanh chóng ngừng vận chân khí, dùng sức mình là cầm thanh đao dịch lại đây, vốn chỉ là muốn mượn chút đao để khống chế thân mình, thuận tiện để cho bản thân hồi phục sức lực, nhưng khí thế cũng không vì vậy mà giảm xuống:" Ta vốn định không muốn để cho Lưu thẩm gặp rắc rối, thế nên mới một lần lại một lần nhường nhịn ngươi, thế nhưng ngươi được một tấc lại muốn thêm một tấc."

"Quân gia!"

Lúc này ánh sáng mặt trời đã bắt đầu ló rạng, khuôn mặt của Nguyên Đại tràn ngập nước mắt mắt mũi cùng với máu, cánh tay hình như cũng không còn bình thường, kêu lên:" Cầu xin ngươi nể mặt mũi Lưu thẩm mà tha cho ta lần này. . . Nếu như ngươi giết ta, ta cùng Lưu thẩm dù sao cũng là người cùng một thôn, đến lúc đó cũng không dễ ăn nói."

Tựa hồ là nói đúng vào vấn đề, Trương Hành bỗng dưng dừng bước, cách ở trước mặt đối phương khoảng năm sau bước. Sau một hồi suy tư thì lại căm phẫn mà ném cây đao trong tay xuống.

"Cút."

Nguyên Đại ở nơi đó giống như được đại xá, lập tức xoay người loạng choạng bước đi.

Trương Hành lúc này đã khôi phục lại được một chút sức lực, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương. Đợi khoảng chừng bảy tám hơi thở, thấy đối phương đang chật vật chạy trốn mà không để ý đến phía sau. Trương Hành lúc này mới cúi người lấy thủy thủ từ trong ống giày ra, sau đó bỗng nhiên vận khí, phóng cây giao về phía người đằng trước, một nhát trúng ngay giữa lưng.

Nguyên Đại xoay người lại, khuôn mặt đầy vết máu, biểu cảm vận vẹo đến cực hạn, trên khuôn mặt còn mang theo chút không thể tin.

Thật giống như đang nói, loại người này, không phải là nên nhất ngôn cửu đỉnh sao?

"Xin lỗi, ta cũng là không có cách nào khác." Trương hành tựa hồ cũng có chút hổ thẹn. "Nếu như thả ngươi trở về, lúc đó ta đã rời đi, trời mới biết ngươi có thể hay không tìm Lưu thẩm trả thù? Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đem tên cặn bã như ngươi nhổ cỏ tận gốc."

Nói xong, Trương Hành ấn đối phương nằm xuống mặt đất, lại nghiêm túc chém thêm bảy tám nhát đao, lúc này xong mới kiệt sức mà ngồi liệt sang một bên.

Ánh sáng mặt trời dâng lên, ở nơi bình dã, xung quanh ngã tư có mấy cỗ thi thể. Trương Hành biết bản thân không thể chậm trễ hơn nữa, chỉ dám ngồi lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Sau đó cắn răng cùng thi thể của Đô Mông tiến vào rừng cây, từ trên người mấy tên định cướp đoạt lấy được mấy đồng tiền với mấy cái bánh ngô nhét tất cả vào bao. . . Sau đó lấy ra một cái bánh ngô ăn, lại ở mương uống thêm miếng nước, đến lần thứ hai mới quyết định sẽ lên đường.

Đương nhiên, từ cái lần suýt bị cướp đoạt này, Trương Hành cũng rút ra được một số bài học. Lần này Trương Hành đến mũ giáp cũng không dám cầm lấy, đến cả hai thanh đao nãy dùng để giết hai tên cướp cũng bị bỏ lại. Lần này chỉ cột bao lên người, trong giày vẫn ẩn dấu một thanh chủy thủ, xoay người một cái nhấc Đô Mông lên.

Nhưng vừa mới đi được đến ngã rẽ kia hắn lại quay người lại cười khổ, đem chiếc la bàn mà nãy mình đã định vứt bỏ cầm lên, niệm thanh chú ngữ, lúc này mới lên đường.

Vừa đi được bốn năm ngày, không đề cập tới việc Trương Hành dựa theo chỉ thị của la bàn, ngày ngủ đêm đi, vất vả lên đường không kịp. Chỉ nói buổi chiều này, liền ở ngã rẽ phía trước bên trong rừng cây giết người, Tần Bảo khuôn mặt trầm xuống cùng với bảy trai tráng làm cung phụ, còn có vài vị hương lão, huyện lai, bỗng nhiên sau đó nghe được một loạt tiếng vó ngựa vang lên, phản ứng của mọi người sau đó đều không đồng nhất.

Thực hiển nhiên, đây chính là đang chờ châu trung quan sai tới.

Lúc này, đối với hương lão, huyện lai chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm thấy rốt cuộc bản thân có thể bỏ củ khoai nóng phỏng tay này ném đi. Tần Bảo lại không khỏi có chút kinh ngạc, vụ án đã xảy ra năm ngày, bốn ngày trước đã phát hiện ra, hôm đó đến tối muộn hương lão mới phát hiện, sau đó đưa mấy người tráng đinh bọn họ đến hiện trường. Kết quả đến hôm qua huyện lai mới khoan thai đến muộn, hắn cũng hướng châu trung gửi tin tức, cứ tưởng rằng phải mất hai ba ngày mới có thể nhìn thấy châu trung quan sai, lại không ngờ đến hôm nay có thể nhìn thấy người đến rồi.

Nghĩ như vậy, Tần Bảo cùng các lão thôn trưởng đi ra rừng cây, chuẩn bị nghênh đón. Người đến ước chừng cưỡi bảy tám con ngựa, trên người mặc cẩm y, tay cầm trường kiếm, bộ dáng oai hùng, vừa liếc mắt đã cho người ta cảm giác không giống người thường. Người cầm đầu tuy mặc nam trang, khuôn mặt không hề trang điểm, nhưng người khác chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là một nữ nhân.

Hoặc có thể nói, đây chính là một nữ kiếm hiệp.

Nữ tử một đôi mắt phượng, khuôn mặt trứng ngỗng, trên má có lúm đồng tiền, da mặt không tì vết, một thân quần áo cẩm y, đầu đội võ sĩ tiểu quan, thân dắt theo một thanh trường kiếm, dáng người xuống ngựa nhanh nhẹn mềm mại như gió, mang theo ba phần anh khí, ba phần nhu mỹ, ba phần hõa nhã còn có một phần xa hoa quý khí.

Đúng rồi, thanh âm tựa hồ cũng rất êm tai, bằng không cũng không đến mức khiến Tần Nhị Lang đột nhiên chết lặng tại chỗ:

"Đó là chư vị báo án sao? Ta là Bạch Hữu Tư, tuần kiểm của Tĩnh An đài, đang trên đường đến Châu Thành thì nghe rằng chỗ này có người báo án, nên đến thử xem sao."

Người tới giống như thần tiên, lại thêm mười phần khí thế, khiến hương lão cả một huyện chỉ có thể vâng vâng dạ dạ. Kể cả Tần Bảo xưa nay được mệnh danh là hào kiệt cũng không biết nên ứng đối như thế nào, ngược lại há mồm mà không thể phát ra âm thanh, mặt vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng.

Nữ tuần kiếm thấy thế, rất có chừng mực, mỉm cười vô cùng hào phóng: " Chư vị không cần quá để ý, nếu không còn việc gì khác, mời các bạn vất vả thêm một chút, đưa ta đi xem thi thể."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK