Chương 12: Bước đi lảo đảo
Trời vừa hửng sáng, Trương Hành cũng không có ý định rời khỏi tiểu sơn thôn. Trên thực tế, hắn cùng hai cái hội binh khác đã liên tục ở nơi này bốn ngày rồi.
Buổi sáng ngày đầu tiên, ba người ở cái gò đất ngoài thôn đào một cái hố to, mai táng qua loa cho ba người đã chết.
Bất quá, cũng chính là trong quá trình này, Trương Hành kinh ngạc phát hiện, hóa ra trong lúc nguyên khí vận hành trong cơ thể, việc lao động chân tay trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Kết quả là buổi chiều hắn không cần xem la bàn mà trực tiếp yêu cầu hai gã hội binh còn lại cùng đi tu sửa ngôi nhà đã cháy hư hỏng. Căn nhà bị thiêu mất nóc đó có lẽ là nhà của quả phụ kia. Có lẽ người ở địa phương đó cũng ý thức được rằng ba người này thật sự có ý muốn sửa chữa, vài người sau đó cũng đến chỉ đạo trợ giúp. Đến giữa trưa ngày thứ hai mọi việc tu sửa gần như là đã hoàn thành.
Lúc này, các thôn dân đã không còn quá cảnh giác.
Đến buổi tối ngày thứ hai, ba người thuận thế nhanh chóng hoàn thành công tác tu bổ tất cả phòng ốc trong toàn thôn, trong bữa cơm chiều cũng đã có sự hiện của trứng gà cùng với mấy miếng thịt.
Thực hiển nhiên, đây rõ ràng chính là đồ vật mà các thôn dân đã giấu đi trước đó.
Ngày thứ ba, ba người tiếp tục lưu lại, giúp đỡ thôn dân trồng lại số hoa màu đã bị ngập úng. Mấy ngày trước trời mưa dầm, cộng thêm những đợt thiên tai trước đây khiến cho mảnh ruộng của thôn dân bị thiệt hại rất nhiều.
Nửa ngày thoát úng, nửa ngày trồng lại hoa màu. Đến lúc này, thôn dân đã vô cùng nhiệt tình, bắt đầu chủ động hỏi thăm bọn họ, cũng không hề để ý gì đến chuyện đã xảy ra mấy ngày trước đây. Mà Trương Hành lúc này đây mới biết được, triều đình đang chống lại "người Đông Di" có niên hiệu là Đại Ngụy.
Đại Ngụy, Đăng Châu, Đông Di, nếu những thứ này mấy ngày trước xuất hiện thì có lẽ Trương Hành sẽ dành thêm thời gian suy nghĩ về nó. Nhưng sau khi nhìn thấy chân long cùng với mấy thi thể bên cạnh, hắn lại không muốn để tâm lắm.
Cứ như vậy, chờ đến ngày thứ tư qua đi, sáng sớm ngày thứ năm, Trương Hành không còn có lý do lưu lại, hắn hướng thôn dân xin một chiếc xe cút kít, đem thi thể lạnh lẽo để vào trong đó, sau đó liền tự mình đẩy, để cho hai gã hội binh một người dò đường, một người đỡ xe, trực tiếp đi ra khỏi thôn trang, chuẩn bị hướng phía tây thục địa Đăng Châu mà đi.
Bất quá vừa mới đi ra ngoài, hắn liền gặp phải một đám người kỳ quái. Từ trong thôn có ba bốn lão giả, phía sau còn đem theo bảy tám người phụ nữ trung niên trang điểm vô cùng dọa người đến ngăn cản trước mặt bọn họ.
"Đây là có ý gì?" Trương Hành nhìn mấy người thôn dân trước mặt, mở miệng nói.
Lão nhân cầm đầu rõ ràng vẫn là có chút kinh sợ, đứng trước mặt mấy người bọn họ cư nhiên không dám lên tiếng. Mà bảy tám người phụ nữ lúc này lại đồng loạt quỳ xuống, dứt khoát cúi đầu.
"Trương huynh đệ."
Một người hội binh liếc mắt nhìn trộm Hạ Trương Hành, sau đó mới mở miệng nói. "Đây là người trong thôn thấy chúng ta là có thể làm việc giúp đỡ mọi người, hy vọng chúng ta có thể lưu lại. Trong thôn bọn họ cũng không có trai tráng. . . . . Vậy nên chỉ cần chúng ta lưu lại, bảy tám quả phụ này sẽ chuyển tới làm lão bà của chúng ta."
Trương hành trong nháy mắt bừng tỉnh, rồi lại cảm thấy có chút quái dị. Thế đạo này, chỉ cần hỗ trợ tu sửa nhà, giúp họ xới đất là có thể đổi được một người vợ sao?
Nhưng giống như cảm thấy có chút thỏa đáng.
"Không phải như thế." Lão giả cầm đầu nhanh chóng xua tay giải thích. "Ý của người trong thôn, chỉ cần ba vị quân gia đồng ý lưu lại, một người mà muốn lấy hai ba vợ đều được. Lấy vợ xong trong nhà còn giúp người thu thập nhà cửa. Còn có vị Trương đại gia này, nếu như muốn cùng lúc bốn năm người, trong thôn cũng đều vui. Phòng ở có người ở, ruộng đất có người cày, sói đến có người đuổi, còn có gì mà không vui vẻ chứ?
Lời vừa nói ra, bảy tám cái quả phụ tuy rằng đều cúi đầu, những vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mặt cùng với lỗ tai đang ửng hồng một mảng, hai gã hội binh cũng có chút ngạc nhiên.
Đến nỗi Trương Hành, sửng sốt một lát mới ý thức được, căn bản Trương đại gia là đang xưng hô với bản thân mình, ngay sau đó nhanh chóng xua tay:
"Không được. Không được."
Lời từ chối vừa nói ra, bảy tám quả phụ dẫn tới cùng nhau ngẩng đầu, sau đó sắc mặt bảy tám người cùng nhau đỏ lên, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống, mấy lão nhân thấy vậy cũng đều thở dài.
Thực rõ ràng, nơi này đã có một loại cảm giác bị nhục nhã, xen vào đó còn có một chút bất đắc dĩ cùng với bi thương.
Trương hành giống như ý thức được cái gì, chạy nhanh đến giải thích: "Ta không phải chướng mắt chư vị đại tẩu, càng không phải không hiểu được sự khó xử của chư vị, thật ra là do ta đã đáp ứng với các huynh đệ, muốn cho hắn trở về quê hương, ra đi ở đâu thì sẽ cho trở về chỗ ấy. . . Cho nên mới không dám nhận lời mời của chư vị."
Lời vừa nói ra, Trương Hành quay lại nhìn hai người hội binh rõ ràng có ý động đậy: "Hai người các ngươi ở đâu? Trong nhà không có ai, quê quán ở nơi xa xôi, lại còn lo sợ bị triều đình truy nã, ta đều có thể hiểu được. Nếu như muốn lưu lại thì cũng không sao cả, mấy vị đại tẩu này vừa nhìn cũng biết là người hiền lành chất phác, biết chăm lo việc nhà. . . . Nói tóm lại, muốn ở hay muốn đi thì tùy vào các ngươi, ta sẽ không có ý ép buộc. . . Như thế nào? ."
Hai gã hội binh hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc có một người cắn răng gật đầu, nhảy xuống xe, sau đó tiến lên một tay dắt tay một quả phụ, một người khác thấy thế cũng cúi đầu tiến lên dắt tay hai người.
Trương hành gật gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy xe cút kít lên đường, hai gã nam tử cùng bảy tám người phụ nữ thấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy tránh ra.
Vừa đi được bảy tám bước, Trương Hành bỗng nhiên dừng xe quay đầu lại, sau đó liền mở lời dặn dò hai người nam tử: "Nếu đã quyết định lưu lại thì phải đối xử tốt với mọi người, lại càng không thể vì người ta là quả phụ mà sinh lòng ức hiếp... Sau này ta sẽ còn quay trở lại đây để thăm các ngươi"
Nói xong, không đợi hai người kia phản ứng, cũng không quay đầu lại mà đẩy khởi xe cút kít thẳng tiến lên đường.