Người hành khách trợn mắt há hốc mồm, tiện đà cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Tần Nhị Lang, ngươi chớ có nói bậy bạ! Chính ngươi vừa mới nãy còn nói, tới đại tông sư rồi, dưới bầu trời này cũng chỉ có mười một vị... Hơn nữa sau này rõ ràng muốn tiếp tục tu hành, có thể tiến thêm một bước nữa e rằng sẽ rất khó, chắc là mười một người đó toàn bộ chết sạch cũng chưa chắc chứng được một vị trí nào... Cái gì mà chí tôn, đó lại là cái cảnh giới gì? Chứng như thế nào?”
“Tần công tử không có nói mạnh miệng.” Bạch Hữu Tư tiếp lời nói: “Thiên địa chí tôn giả, không ngoài ba huy bốn ngự. Ba huy giả, một ngày hai tháng chính là các vị thần sinh ra, bốn ngự lại đều bắt nguồn từ trời đất, mà trong đó có ít nhất hai vị chí tôn, cũng chính là Hắc Đế phương bắc cùng Bạch Đế phương tây, bọn họ đều là phàm nhân bình thường tu hành mà lên ngôi... Không phải chỉ như thế, dưới ba huy bốn ngự còn có không ít chân tiên, chân thần xuất xứ chính là phàm nhân chứng minh địa vị đắc đạo, thậm chí có vài lời đồn nói, con rồng thật sự nổi danh nào đó cũng hình như là phàm nhân biến thành.”
Hơi thở của người hành khách trở nên nặng nề, sau khi hơi tiêu hóa được rồi lại nhanh chóng sửa miệng hỏi: “Tu hành như thế nào mới có thể nhập chính đồ? Cần phải đi đến ba huy bốn ngự sao? Hay là bị triều đình quản cũng được?”
“Tu hành tất cả đều là chính đồ.” Sắc mặt nữ tuần kiểm hơi mềm lại: “Ta biết ý của ngươi... Nhưng thật ra chính là tu hành chính là cô động linh khí bên ngoài đất trời rồi dùng riêng cho mình thôi là được, cho nên mọi thứ vạn vật đều có thể siêu phàm nhập thánh, triều đình cùng các đại môn phái, bang hội, tông tộc cũng không có ức chế tu hành mà nói thì... Còn lại vì sao nói thế gian này sở dĩ chỉ có mười một vị đại tông sư, đó là vì không liên quan đến việc tu hành bản thân.”
“Thỉnh tuần kiểm nói rõ.” Người hành khách thúc giục không kịp.
“Việc này đơn giản... Nhìn lại sách sử trong tám ngàn năm qua mà xem, không phải là đại thế tranh đoạt, máu chảy thành sông, nên rất khó chứng minh địa vị! Trừ khu đại thế thay đổi đến long trời lở đất, rồng chết tiên lạc, thần chết quân vong, nếu không thì rất khó gặp chí tôn!” Nữ tuần kiểm mặt không chút thay đổi, nói ra mấu chốt cuối cùng: “Trái lại phải nói, một kiếp nạn ngộ thiên làm thế gian rung chuyển, tông sư, đại tông sư cũng giống như là cá chép vượt sông.”
Người hành khách cuối cùng cũng được khai sáng… Thì ra là thế, thì ra là thế, thì ra là thế!
Mà hơi cân nhắc lại, hắn lại chợt ở dưới cơn mưa mà chắp tay: “Xin hỏi tuần kiểm, có phải mấy ngày chúng ta đồng hành ta vẫn luôn không nói cho tuần kiểm biết tên của ta hay không?”
“Không tồi.” Bạch Hữu Tư nhìn khuôn mặt của đối phương bị nước mưa ướt nhẹp thật sâu, bình tĩnh nói: “Ta cho rằng ngươi có cái gì kiêng kị đó?”
“Không phải kiêng kị, mà ta là chiến bại còn sót lại, đối với triều đình có chút oán giận, tuy rằng nhìn ra thấy một tấm lòng thiện ý của Bạch tuần kiểm, thậm chí còn có một chút nâng đơ, nhưng vẫn làm bộ không biết mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
“Ta tên là Trương Hành! Chính là quân sĩ Trung Lũy Quân triều đại trước.” Trương Hành duy trì tư thế hành lễ, thế mà lại tự mình tiến cử: “Hiện giờ là một người không nhà, không có chỗ để đi... Nhưng mà, con người này của ta đã quen khổ, đường nào cũng đã đi, có kinh nghiệm từng giết người khi còn ở trong quân lữ, thấu hiểu con người, tính tình ngay thẳng chất phác, có lẽ sẽ có ích cho tuần kiểm, nếu tuần kiểm thu lưu, tương lai nhất định hậu báo.”
Nữ tuần kiểm ngẩn ra, rất rõ ràng là chưa thấy qua loại tự giới thiệu sơ yếu lý lịch của bản thân để người khác thu nhận như thế này, nhưng nàng cân nhắc trước sau, cũng vô cùng dứt khoát thẳng thắn: “Có thể... Lúc trước ở trên đê ta đã nhìn thấu bản lĩnh nhìn thấu lòng người của ngươi chỉ với dăm ba câu, sau chuyến đồng hành này ta càng tin nhân phẩm của ngươi, đang muốn chuẩn bị tiến cử ngươi làm cấp dưới của ta.”
Trương Hành như trút được gánh nặng, chỉ cảm thấy bản thân mình đã tạm thời có thể an ổn được, sau đó liền đứng thẳng người dậy.
“Ngươi đợi một chút.”
Ánh mắt Bạch Hữu Tư rơi xuống trên chân đối phương, hơi hơi gật đầu, thế là trực tiếp xoay người, bay lên không trung: “Ta đi cùng ngươi mua đôi giày tới... Trở thành người cùng đoàn, cũng không thể nhìn cấp dưới của mình không có thể diện.”
Lúc này Tần Bảo lại khó nhịn nại, bỗng nhiên tiến lên, sắc mặt đỏ lên gọi đối phương lại: “Bạch tuần kiểm! Ta cũng muốn một đôi giày!”
Bạch Hữu Tư ở không trung quay đầu lại nhìn Tần Bảo một cái, hơi gật đầu, liền trực tiếp đáp không bay đi, không có quay đầu lại.
Về phần Trương Hành, vốn dĩ hắn đã sớm lười để ý hai người kia, chỉ đội mưa đứng ở trước cửa, nửa người dưới dựa vào gò đất, sau đó móc con dao găm ở bên eo ra, khắc một hàng chữ đơn giản ở trên đó.
Như đã nói:
Mộ chiến hữu Đô Mông Hồng sơn.
Sau đó lại ngồi ở trên gò đất, không hề kiêng kị gì, trực tiếp ngồi ở trong mưa chờ đôi giày mới của mình, chuẩn bị cho con đường tiếp theo… Trương Hành đã hạ quyết tâm, đã thấy rồng thật, đi về phía Hồng sơn, tự nhiên lấy ánh nhìn của một phàm nhân nhìn thế giới mới vừa thật vừa ảo này, làm sao có thể dừng lại vì nhớ nhung kiếp trước đã mất đi chứ?
Đối với con đường khó đi sao?
Đường khó đi, đi đường khó nhiều lối rẽ, hôm nay thì sao? Giăng buồm vượt sóng, cánh buồm sẽ vượt thẳng ra biển cả.
Xin hỏi có con đường nào không khó đi?