Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trương Hành và Tiểu Triệu chuyển đến phố Thủy, sắc trời đã ảm đạm, hai bên bờ sông Lạc Hà, thành phố Bách Đa gần như tất cả đều đánh vào bát đồng đến giờ cấm đêm, âm thanh ầm ầm, hết đợt này đến đợt khác, xa gần liên miên, nhưng thật ra cũng có chút ý tứ.

Đương nhiên, bát đồng cấm đêm ngăn ai cũng không ngăn đón được chế phục hổ cấm đêm, Trương Hành và giáo úy Tiểu Triệu thong dong ngược dòng người mà đi vào quán rượu, quán rượu lúc này cũng đã hết giờ làm việc, thang gỗ cũng đã cất, Tiểu Triệu hô một tiếng, phía trên mới thả thang gỗ xuống.

Vừa bước vào, thang gỗ phía sau đã được Tiểu Triệu và một người hầu mang đi.

Trương Hành đảo mắt lướt nhìn lầu dưới trống không của quán rượu, nơi đó chỉ có mấy người hầu gái tùy tiện ngồi đó, trong lòng khẽ nhúc nhích, theo bản năng cẩn thận đi lên.

“Sao lại cẩn thận như vậy?” Bản thân Trương Hành tuy cẩn thận nhưng chẳng chút chậm trễ mà đỡ đao hỏi Tiểu Triệu phía sau: “Nếu như tôi đoán không sai, sau giờ tịnh phố là thời điểm thuận lợi đông khách nhất, sao lại đóng cửa rồi?”

“Còn không phải là do tin tức ngươi đưa đến hay sao?” Tiểu Triệu vừa mới cất thang gỗ xong, vẻ mặt không để bụng: “Biết được tin tiền tuyến ở Đông Di bị đánh bại, hơn nữa thánh nhân đối với vụ án của Dương Nghịch cũng chẳng hé răng, triều đình dần dần rung chuyển, Kỳ Tổng và tẩu tẩu bàn bạc với nhau từ trưa đến đến tối, vừa mới phân phó ra lệnh, về sau không được buôn bán vào buổi tối nữa, ngay cả ban ngày cũng không mở cửa ngoài đường lớn, nói là muốn phòng bị, cũng chẳng biết là phòng bị cái gì nữa?”

Trương Hành chậm rãi gật đầu, như là hiểu được.

Ở Đô Thành, đừng nói chính biến hay loạn quân, chỉ cần không khí hơi khẩn trương một chút, tùy tiện tìm đại một người che chắn thì đều có thể xử lý vị Tổng Kỳ này. Đó là do không có ai che chắn tầm mắt của mọi người, nghĩ đến Phùng Tổng Kỳ này có biệt hiệu là Khỏa Đường Thiết Thủ này xưa nay quản bốn phường, lại làm người môi giới biết bao sinh ý, mỗi ngày đều hốt bạc, cũng đắc tội không biết bao người ở tam giáo cửu lưu.

Thậm chí có vài vị đồng liêu hoặc là ghen ghét hoặc là trong lòng cảm thấy không công bằng, đều là chuyện bình thường.

Kịp thời rút lui lại trở thành kẻ sáng suốt.

Bên này nghĩ, bên kia Tiểu Triệu cư nhiên mang theo hầu gái tên Tiểu Ngọc kia trêu đùa rồi bỏ mặc Trương Hành một bên, bất quá cũng chẳng bao lâu, Phùng Tổng Kỷ từ trên lầu ra đến, trực tiếp gọi lại: “Tiểu Triệu, Tiểu Trương, hai người đều đi lên đi, ta có chuyện muốn phân phó.”

Hai người không dám chậm trễ, từng người đi lên lầu, lúc này không có tiến vào phòng lớn mà đi vào trong một góc phòng nhỏ, sau vào phòng đã đóng cửa lại, đương nhiên không có rượu gì cả, mấy tên đao phủ vươn tay ra, bày mấy đĩa thức ăn và rượu nhẹ lên, hơn nữa trên mặt bàn có có hai nén bạc nhỏ, một chuỗi tiền đồng, bên cạnh còn có một cái hầu bao nhỏ.

Sau khi hai người cùng Phùng Chính Kỳ ngồi xuống, người sau trực tiếp chỉ vào mấy thứ trên bàn, đơn giản vô cùng: “Cũng chẳng có bao nhiêu tiền, hai tháng thành lệ, nghe nói ngươi thích đọc sách, ta đã sai người chuyên muôn mua sách cho người, cũng đã cố ý tìm tẩu tẩu các ngươi đổi tiền lẻ, cũng tiện dùng hơn.”

Trên người Trương Hành có một món quà khá xa xỉ do một nữ tuần kiểm tặng, sớm chẳng trong tình huống ngồi trên đường lớn ăn bánh ngô như ngày đó nữa, nhưng lúc này lại chẳng có lý do nào để cầm mấy món đồ này lên, thế nhưng lại phải cầm, hơn nữa cầm một cách vô cùng thống khoái.

Trên thực tế, hắn chỉ đứng dậy chắp tay, nói cảm tạ một tiếng, sau đó trực tiếp cầm bạc để vào hầu bao, sau khi kéo dây lại thì ném ở bên cạnh thanh đao.

Phùng Tổng Kỳ nheo nheo mắt gật gật đầu, sau đó lại chỉ lên bàn nói: “Uống hai ly đi.”

Tuy rằng giữa trưa cũng có uống rồi, nhưng mà Trương Hành cũng không từ chối, đứng dậy hành lễ rồi cầm ly lên một hơi uống sạch, sau đó Tiểu Triệu cũng vội vàng làm theo.

Cứ như vậy, ba người ngồi đó, uống ba năm ly, ăn nửa bàn thức ăn thì Phùng Tổng Kỳ buông ly xuống, thở dài một tiếng.

Trương Hành đã chuẩn bị từ lâu, biết rằng lại có chuyện, vì thế hắn mới ngừng lại không nói gì.

Thế nhưng Tiểu Triệu lại vội vàng không ngừng dò hỏi, cũng không biết là ngu thật hay giả vờ: “Tốt tốt, đại ca sao lại thở dài rồi?”

“Ta vẫn còn lo lắng thế cục.” Phùng Tổng Kỳ liên tục lắc đầu.

“Lo lắng chuyện gì ạ?” Tiểu Triệu không cho là đúng nó: “Đại ca và tẩu tẩu đều là người đã lăn lộn mười mấy năm, ngày càng phát đạt, hiện giờ đã là nhân vật đại quan chính thất phẩm, có gì mà chưa thấy qua, sợ cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK