Mục lục
Truất Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới màn mưa, một màn này rõ ràng làm cho đôi mắt của Trương Hành hiện lên chút kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhưng trong lòng lại có nhiều thêm một chút cảm giác vui sướng, bởi vì dựa theo lẽ thường mà nói thì khi nhìn thấy người sống, không quan tâm có phải người quen hay không, cũng đều chứng minh một điều là đã sắp đến đích.

La bàn cũng đã kiểm chứng điểm này, khi hắn dọc theo con đường quét qua gò đất, la bàn trực tiếp xảy ra độ lệch, chẳng qua độ lệch có chút xa… Kim đồng hồ trực tiếp cong một góc 90 độ.

Người khách dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn xung quanh, gần như là theo bản năng mà cõng xác chết trên giá gỗ chuyển hướng. Mà khi hắn ta đi qua người nữ tử mang cẩm y màu trắng thuần thì mới bất giác dừng lại, giống như mãi đến lúc này hắn mới nhận ra đối phương là người mấy ngày trước đồng hành cùng với hắn ta, thậm chí rõ ràng có vài phần mời chào giống như nữ tuần kiểm.

Lúc này nước mưa vẫn đang rơi xuống, nhưng y phục của đối phương một chút cũng không bị ướt, hơn nữa trời đất mưa gió lay động, giai nhân vạt áo trắng như tuyết bay bay trong gió, cầm kiếm độc lập, nhìn không giống như người phàm trần.

Trương Hành hơi dừng chân lại một chút, nổi lên hứng thú muốn trêu đùa hai người bọn họ: “Thần tiên hay là yêu quái?”

“Người bình thường còn sống.” Nữ tuần kiểm hơi nghiêm mặt, bình tĩnh trả lời, nhưng trong ánh mắt lại giống như có một tia dịu dàng nói không rõ: “Chỉ là tu vi hơi cao một ít mà thôi.”

Trương Hành gật gật đầu, lại theo kim đồng hồ đi tới vài bước, đi đến trước mặt người nam tử ở trước gò đất: “Các ngươi là ngay từ đầu đã không đi, hay là nửa đường mới quyết định quay ngược trở lại?”

Người nam tử cả người bị ướt nhẹp, cũng chính là Tần Bảo, há mồm muốn nói nhưng vẫn là ngậm miệng lại, im lặng cúi đầu xoay người sang nàng, làm động tác nhường đường.

Trương Hành gật gật đầu, tiếp tục đi lên phía trước, kim đồng hồ trong tay cũng không chút sứt mẻ chỉ về phương hướng phía trước, nhưng hắn mới vừa mới bước lên gò đất, kim đồng hồ bỗng nhiên thả xuống dưới, cùng lúc đó bàn tay của người khách đang kéo khung gỗ cũng buông xuống.

Giá gỗ rơi xuống, thi thể mang theo hơi lạnh ngắt lăn mấy vòng ở trên mặt đất đỏ quê hương, sau đó lại bị dây thừng kéo lấy, dừng ở trên gò đất đó.

Dừng ở đây, người hành khách kia không còn cách nào có thể lừa gạt bản thân mình.

Thật ra, khi hắn nhìn thấy hai người đứng ở bên cạnh cái gò đất khổng lồ kia chờ hắn, hắn cũng đã đoán được là có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua, người hành khách kia vẫn là không thể tin, không thể nào chấp nhận được, trong hai mươi ba năm cuộc đời sau khi phải chịu đựng những nỗi đau khổ nhất không thể tưởng tượng được ở trong thế giới thái bình kia, còn giết năm sáu người, chỉ muốn đem người ‘đồng bọn’ này trở về quê nhà, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị phát hiện, có thể đã phát hiện ra hắn ta từ lâu, cuối cùng hắn ta cũng phát hiện cái mục tiêu gọi là ‘quê nhà’ của hắn ta cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nước mưa vẫn không ngừng rơi, Trương Hành há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy sức lực cả người mình đều biến mất, hai chân có chút đứng không vững giống như ngày đó vừa mới xuyên qua vậy… Thật sự giống như có thứ gì đó trong cơ thể đang bị rút mất.

Theo lý thuyết, bản thân hắn cũng đều đang mang trên đầu một cái danh nghĩa ‘đồng bọn’; Theo lý thuyết, này chỉ là một cái mỏ neo ‘mượn cơ hội để dung nhập với thế giới này’; Theo lý thuyết, thứ bị phá hủy tất cả đều là đều là quê nhà của Đô Mông...

Nhưng trên thực tế, hắn có một loại đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị, mãnh liệt, lẫn một sự không cam lòng, phẫn nộ, bi ai, sợ hãi, mất mát không chịu bị khống mà bừng lên.

Rốt cuộc, lừa mình dối người, đâu có phải chỉ có một khắc nhìn thấy gò đất kia đâu?

Từ ngày bắt đầu cuộc hành trình đến giờ đã mất đi điểm đến, vậy Đô Mông phải làm sau đây?

Đã một tháng trôi qua, nên tỉnh lại rồi.

Bản thân hắn chỉ sợ rất khó về nhà, mà thế giới này lại máu me và tàn khốc đến như vậy, những khó khăn nguy hiểm ở trên đường đi không phải là loại cảm giác kích thích mới mẻ gì, mà là một loại thái độ bình thường hóa khó khăn… Tự mình đi theo chủ nghĩa hòa bình hưởng lạc, thật sự có thể thành công sao?

Gần như là cùng lúc đó, long thú vô cùng cường đại, sông lớn bao la hùng vĩ, giường đất ấm áp, một thanh kiếm lãng mạn bất tử, đất đỏ mỹ lệ theo những hình ảnh này bị buộc xuất hiện lên lần nữa, một loại bản năng sinh tồn, khát khao quyền lực, sự tò mò mong chờ với thế giới mời này cũng giống như lẫn lộn lên nhau, sau đó dưới sự thúc đẩy có chủ ý của người hành khách này, một lần nữa một loại tin tưởng không biết từ đâu xuất hiện, sau đó những cảm xúc này giống như khống chế đi thân thể khiến hắn không bị ngã gục.

Hai loại cảm xúc này thật sự giống như hai luồng chân khí ngày đó liều chết chiến đầu với tên họ Hàn kia, tiêu hao lẫn nhau biểu hiện ra ngoài, người hành khách đứng ở trên gò đất đỏ kia cả người không ngừng run lên.

Tâm lý muốn giãy giụa dẫn tới sinh lý run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK