Hai người Hùng, Từ thấy thế, cũng rùng mình cười, theo sau lấy quả bầu và rút cái muỗng, từng người lên ngựa, ngang nhiên di chuyển, ngay sau đó, phía sau mấy chục người kỵ binh cũng từng người từng người dần dần vào chỗ, cũng chậm rãi theo sát, từ hai bên sườn Bạch Hữu Tư, Tần Bảo và Hồ Ngạn chậm rãi lướt qua.
Mười bổ khoái kỵ binh cẩm y còn dư lại ở hai bên sườn cùng nhau nhìn vào chính giữa, hai mắt của Hồ Ngạn càng ngày càng sáng ngời, nhưng Bạch Hữu Tư vẫn không hé răng nói một lời nào.
Đến khi hai đội nhân mã đã đứng đan xen nhau, vị nữ tuần kiểm trẻ tuổi này mới quay đầu ngựa lại, hơi hơi chắp tay nói: “Chuyến đi Bắc Hoang này của thế thúc, đầy phong ba hiểm ác, mong người nhớ kỹ phong cảnh quốc gia, chúc người lên đường bình an.”
“Hiền chất nữ cũng vậy.” Lý Xu dừng ngựa nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng. “Khi gặp phụ thân ngươi, thay ta chuyển một lời… Nói rằng thiên hạ này luôn thay đổi, phế nhân như ta vậy đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tự cam chịu du đãng (lang thang) giang hồ, ngược lại không cần tranh chấp so đo gì. Nhưng loại người tài trí giống hắn, ở bên trong miếu đường, nếu không thể phụ tá tốt cho minh quân, khôi phục thiên hạ yên ổn một lần nữa, tương lai sợ là sẽ bị người trong thiên hạ xem thường.”
Nữ tuần kiểm gật đầu, vẫn như cũ không có gì thất thố (vô duyên, mất kiểm soát) hay thái độ.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ mọi chuyện đã trần ai lạc định (mọi chuyện đã kết thúc), bỗng nhiên lại có người mở miệng:
“Lý tiên sinh xin đợi chút!”
Mọi người nhìn về hướng tiếng nói vang lên, rõ ràng là cái tên quân binh bị mọi người xem nhẹ rớt lại kia, lúc này tự nhiên nắm hai con ngựa đi tới: “Hai con ngựa này, tôi e rằng tôi không thể lấy được, thỉnh tiên sinh và Từ Đại Lang đem đi đi!”
Hùng Bá Nam thay đổi nét mặt, Từ Đại Lang cũng hiếm khi ngượng ngùng, xấu hổ.
Nhưng Lý Xu, nét mặt vẫn như cũ không hề thay đổi: “Vị hảo hán này bởi vì việc phản quân khởi nghĩa mà oán hận ta sao?”
“Không liên quan đến việc đó.” Trương Hành tự mình dẫn ngựa đi qua người nữ tuần kiểm đứng bên cạnh, đi đến trước mặt Lý Xu, giọng điệu thong thả: “Việc quân của đất nước, cục diện thay đổi bất ngờ, thật sự rất muốn oán hận, nhưng người cần oán hận quá nhiều, các hạ có làm cái gì để ta phải oán hận đâu? Thêm nữa, vạn sự vạn vật lấy nhân vi bổn (mọi chuyện, mọi thứ đều có mục đích chính là vì con người), các hạ rõ ràng càng hiểu đạo lý này hơn so với Dương Thận kia…”
“Hay cho một câu lấy nhân vi bổn!” Nghe được lời này, Lý Xu không nhịn được mà ngồi trên ngựa ngửa mặt lên trời thở dài, giọng nói ẩn chứa niềm xúc động: “Chỉ là một trung lũy quân mà cũng hiểu được đạo lý này, đáng tiếc nhiều quan vương công quý tộc như vậy, chí lớn nhưng tài mọn, không giác ngộ được! Rõ ràng vài thập niên trước vẫn còn khí nuốt vạn dặm như hổ (ý nói vài năm trước khí thế vẫn còn dũng mãnh như hổ, giờ thì đi xuống, hèn nhát, nhu nhược)!”
“Nhưng nếu không oán hận ta, vì sao phải trả ngựa lại?” Hùng Bá Nam nghe vậy càng thêm nôn nóng, không nhịn được xen mồm.
“Ta là người sống, đương nhiên có thể chọn lựa không oán hận.” Trương Hành quay đầu lại hướng mắt nhìn về phía dưới tàng cây, bình tĩnh đối diện với người này: “Nhưng đồng bọn kia của ta, sinh thời lúc còn sống có tình tình bộc trực nóng nảy, hiện giờ bọn họ đều đã chết, cũng không thể nào hối hận, thay đổi, học tập được nữa, có lẽ trong lòng họ cực kỳ oán hận… Ta sợ hắn không muốn ngồi ngựa mà Lý tiên sinh đã cho.”
Lý Xu liên tục lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, trực tiếp đánh ngựa phóng đi.
Hùng Bá Nam cũng hơi sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng quất roi ngựa, sau đó vội vàng theo đuôi ông ta đi.
Cuối cùng chỉ còn Từ Đại Lang, không nhịn được cúi đầu cười nói: “Vị quân hán này sao lại không hiểu chuyện như vậy… Đây đương nhiên là ngựa của Từ gia ta, nhưng nếu như huynh đệ ngươi có oán hận thì Trương tiên sinh ngươi cũng vậy sao, sẽ không oán hận ta chứ hả?”
“Từ Đại Lang.” Trương Hành buông tay đang cẩm dây cương, nghiêm túc chắp tay: “Đa tạ ý tốt của ngươi… Ta xin tặng cho ngươi một câu, kim lân há là vật trong ao, một ngộ phong vân liền hóa rồng (cá chép vàng không chỉ là vật trong ao, gặp thời cơ liền có thể hóa thành rồng), ngươi có tài như vậy, vì sao phải bởi vì thân phận cường hào của chính mình mà nhiều lần làm những việc không tử tế như vậy? Thời gian dài, giả vờ sợ rằng cũng sẽ trở thành sự thật… Nếu là bất đắc dĩ phải dấn thân vào giang hồ lùm cỏ, cũng nên có tự trọng một chút.”
Nói xong, trực tiếp tay không xoay người quay trở về.
Từ Đại Lang ngơ ngẩn nhìn bóng dáng tên quân hán bèo nước gặp nhau (vô tình gặp nhau, không có quan hệ gì) này, có vẻ như là muốn nói gì, mãi cho đến khi người nọ quay trở về gốc cây đại thụ ngồi xuống rồi, mới cười gượng một tiếng, quay đầu đánh ngựa dẫn thủ hạ đi.
Chỉ trong giây lát, một đám giang hồ hào kiệt đã đi hết sạch, chỉ còn lại có một đám cẩm y kỵ sĩ cùng một quân hán dơ dơ bẩn bẩn, cộng thêm một cỗ thi thể nữa.
Đương nhiên, còn có nửa sông lạnh lẽo, nửa sông hồng (có lẽ là chỉ máu của những người tham gia chiến trận).