Tiết trời đầu hạ, theo làn sương mù trắng tản ra, âm thanh gõ bát đồng vang lên trên đường phố, Trương Hành và Tiểu Triệu giáo úy cùng nhau triển khai một trận hành động nghiêm trị phạm vi nhỏ tạm thời.
Ngày đầu tiên là một cuộc càn quét nhằm vào phường Tu Nghiệp.
Đối với lần này, Phùng Tổng Kỳ chuyên môn tập hợp những trợ thủ đắc lực từ tất cả các phường, phân phát cho hai người sử dụng.
Hai người đeo Mạt Ngạch* mặc trang phục tiêu chuẩn, đeo thanh đại đao, bao bọc ngoài đao thêu hình loan đao, rất có khí thế, mà phía sau còn có bảy tám mươi người làm trợ thủ cho họ, cơ hồ trên tay mỗi người đều cầm vũ khí có kích cỡ lớn, trước tiên là ăn điểm tâm ở phường Tinh Thiện, bỏ ra mười văn tiền hạng chót, được cờ biểu ngữ chung, hiện giờ lại phất cờ hiệu chính thức đi theo hai vị “giáo úy” chính trực đi thanh tra và tịch thu tài sản của các phường buôn bán khác nhau, ai cũng hùng hổ anh dũng, ước gì được phát chút lợi nhuận đem về khoe với vợ.
*Mạt Ngạch: dây buộc trán
Một đám người trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau, đầu tiên là bốc thăm chia ra ba mươi người trông chừng ở trước cửa của ba phường khác, số còn lại ước chừng khoảng năm sáu mươi người sau đó đi theo hai vị giáo úy chen nhau từ cửa bắc tràn vào phường Tu Nghiệp, chủ phường Lưu lão ca kinh hoảng vội vàng kêu lão bà và khuê nữ nhà mình chạy vào trong phòng tạm lánh mặt đi, sau đó tiến lên hỏi thăm.
Trương Hành cũng không làm om sòm lên, ngắn gọn nói rõ ràng ngọn nguồn, hỏi sao kê lợi nhuận buôn bán gần đây, sau khi đối chiếu với danh sách mà Phùng Dung cung cấp trước đó không có sai sót gì, liền trực tiếp ném lại quán rượu cho ông chủ của Lưu phường, quầy hàng cùng với đám người làm công ngắn hạn và người môi giới, đi thẳng đến nhà buôn sòng bạc.
Sòng bạc vừa mới mở cửa được một nửa, ông chủ và gã tiểu nhị còn đang ngồi xổm ở bên trong ăn cơm, gỉ mắt còn chưa kịp lau sạch đi, đã bị mấy chục tên hào đại hán cao to vạm vỡ chen chúc nhau tiến vào, người thì bị chói bằng dây thừng, đồ đạc trong nhà thì bị đập cho tan nát, một chút tiền rơi vãi trôi nổi bên ngoài cũng bị nhóm người trợ thủ phía sau nhanh chân chạy vào trước tóm được chia nhau hầu như không còn sót lại một đồng nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, ông chủ sòng bạc ở bên trong bị con ngõ nhỏ che khuất rốt cục cũng tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra la lên: “Hai vị giáo úy, hai người các ngươi nếu thiếu tiền thì cứ nói thẳng, hà cớ gì lại làm như vậy? Đạp nát kế sinh nhai của ta, chỗ này của ta hàng ngày đều bơm nước* cho Hàn Tiểu Kỳ! Nếu hắn mà biết, chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!”
*抽水: là một thuật ngữ xúc phạm dùng để chỉ một người nào đó lợi dụng một thứ gì đó hoặc một người*
“Cái gì Hàn Tiểu Kỳ?! Tha ai?!”
Nghe nói như thế, Trương Hành thái độ thản nhiên thờ ơ, nhưng Tiểu Triệu giáo úy không biết đêm qua nằm mộng xuân đã làm cái gì, sớm đã hưng phấn đến độ trong mắt toàn là tơ máu đỏ bừng, lúc này vừa nghe vậy, một bên quát lớn một bên đem thanh đại đao rút ra ném sang một bên, nhưng một bên lại vứt bao bọc ngoài đao thêu miệng đi, chỉ cầm vỏ đao ở trong tay, xông lên đảm nhiệm chức vụ quất lên đầu và mặt lão ta.
Sau vài cái quất đầu, mà ông chủ sòng bạc kia vẫn còn già mồm, nhưng sau khi quất xuống 10 cái, mặt mũi cũng đã bầm dập đau đến nỗi nói không ra lời. Nhưng Tiểu Triệu giáo úy vẫn không ngừng tay, tiếp tục quất, quất cho tới khi ông chủ sòng bạc kia toàn thân xịu lơ, quỳ phịch xuống đất để bảo vệ mặt mình mới chịu dừng lại.
“Ta hỏi lại ngươi một câu… Cái gì Hàn Tiểu Kỳ? Tha ai?”
Tiểu Triệu tuy rằng đã dừng tay, nhưng thái độ vẫn không muốn buông tha, chỉ đem vỏ đao đầy máu đâm lên đầu đối phương, sau đó cúi người giật lấy búi tóc của đối phương, tiếp tục cười lạnh quát hỏi.
“Không… Không có… Hán, Hàn Tiểu Kỳ.” Ông chủ sòng bạc khóc rống nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, miệng sưng tấy nói không nên lời, chỉ có thể chịu thua. “A, oa, ta thừa nhận mình buôn bán thu lợi nhuận phạm pháp… Mời … Mời một lát nữa… Giáo úy tha cho ta… Thả, trên xà nhà trong phòng… Có, có một chút tiền… Đừng, đừng lấy sổ sách của nhà ta.”
Phía trước không có vấn đề gì thì cũng thôi đi, nhưng sau khi nghe đến câu cuối cùng, Tiểu Triệu cũng có chút mịt mờ đứng lên.
Nhưng những người trợ thủ xung quanh nghe được, nháy mắt liền tỉnh ngộ, ngay sau đó lại lần thứ hai chen chúc tiến vào sòng bạc, lập tức liền lục lọi quét sạch qua bảy tám gian phòng, quả nhiên phát hiện ra một gian giấu một bọc bạc vụn nhỏ, sau đó bưng đến trước mặt Tiểu Triệu và Trương Hành, xem ra thế mà có không dưới bảy tám lượng.
Trương Hành ngẩn ra, có vẻ như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, trực tiếp cầm lấy hai khối lớn nhất ở trên mặt đất lên, một cái đưa cho Tiểu Triệu, một cái cầm trong tay, sau đó chỉ vào một người:
“Đi vào bên trong sòng bạc tìm một cái cân bạc, không có thì đi sang những nhà bên cạnh mượn!”