Kiều Hy nhận bang vệ sinh và nghĩ rằng nếu anh ta đi mua thì không thể nhanh như vậy được
"Cái này từ ra vậy?"
"Mượn!"
Mượn? Kiều Hy tưởng tượng cảnh khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lập Tiêu đi gõ cửa một phụ nữ nào đó trong Lục gia để mượn băng vệ sinh giữa đêm khuya và không kiềm được cười ra tiếng.
Nhưng bị anh ta liếc mắt lạnh lung một cái, cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
Cô bé đã quấn lại chiếc khăn tắm lại nhận lúc anh ta đi ra ngoài, và chiếc áo của anh ấy vẫn nằm giữa hai chân cô khiến cô hành động một cách khó khăng, chỉ có thể khép chân lại nhảy như thỏ vào phòng tắm.
Hình ảnh trước mắt rõ rang thật hài hước, nhưng trong mắt Lục Lập Tiêu như một sự quyến rũ thầm lặng!
Đặc biệt là khi anh nghĩ về vị trí chiếc áo của mình, phần thân dưới của anh như đang bốc cháy…
Ánh nhìn theo cô bé trở nên ngày càng phức tạp hơn.
Có lẽ cô gái này ... thực sự có thể kích thích anh ta!
Kiều Hy vào phòng tắm, ngồi xuống bồn cầu, đột nhiên dường như nhận ra những gì đó, cánh tay vốn chuẩn bị mở gói băng vệ sinh bỗng ngừng lại. Cô nhìn ra qua cửa kình phòng tắm, quả nhiên phát hiện ánh mắt của Lục Lập Tiêu!
Cô nhìn anh với ánh mắt tức giận và nói với anh ta bằng khẩu hình: "Đừng nhìn!"
Thấy vậy, anh ta thu ánh mắt lại và hơi nghiêng mặt sang một bên. Tuy nhiên, đôi môi của anh ta đã vểnh lên trong một góc khuất!
......
Từ hôm sau, Kiều Hy cảm thấy thái độ người nhà họ Lục đối với cô đã khác!
Ban đầu, cô vốn chỉ là một món quà từ Kiều gia gởi qua để tạ lỗi, không ai quan tâm đến cô, cũng không ai ngó ngàn gì tới cô. Vì việc chị ba cô chạy trốn, nhiều người đã đổ trách nhiệm việc khiến Lục gia mất mặt lên đầu cô, ngay cả người làm Lục gia cũng làm mặt lạnh với cô.
Tuy nhiên, sáng nay, đột nhiên có người đang chờ cô dậy mà dọn phòng cho cô, còn nói với cô rằng bà Lục mời cô xuống ăn sáng chung với bà!
Lý do cho tất cả điều này, phải kế đến việc người làm dọn phòng cho Lục Lập Tiêu và phát hiện vết máu trên thảm.
"Nghe nói thiếu gia đã ngủ mặn, thật như vậy không?"
"Tất nhiên! Sáng nay, Vương Ma đi dọn phòng và tìm thấy một bãi máu trinh, vã lại máu đó ở trên thảm dưới đất! có thể thấy thiếu gia mạnh như thế nào!”
"Hôm qua, cô bé nhà họ Kiều được đưa về phòng của thiếu gia và đã không ra ngoài! Có người thấy cô chỉ trở lại phòng của mình vào giữa đêm, vã lại cô vừa đi vừa ôm bụng, có thể thấy cô ta ‘bị hành’ đến mức nào!”
"Thiếu gia chưa bao giờ chạm vào phụ nữ. Không ngờ rằng cô bé vừa mới gởi qua đây được vài ngày đã ‘bị ăn’! Xem ra Kiều gia đã tặng đúng quà, Lục tổng và phu nhân cũng rất vui, nghe nói Lục gia đã ngưng tấn công Kiều gia! Vã lại phu nhân còn dặn là hầm nhiều canh bổ để bồi bổ cho thiếu gia và nha đầu đó nữa!”
Từ khi thành niên đến giờ chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, Lục Lập Tiêu khiến cho người trong nhà rất lo lắng. Sau khi anh ‘ngủ mặn’, Lục gia từ gia trưởng đến người làm đều nở nụ cười như nhẹ nhỏm, còn phấn khích hơn người trong cuộc.
Tuy nhiên, Kiều Hy, người đang trốn trong góc và bí mật lắng nghe những lời này, chỉ cảm thấy choáng váng.
Cô chỉ chảy một chút máu kinh thì đã bị mọi người đồn thêm mắm thêm múi thành như vậy rồi?
Chẵn trách sáng nay mọi người nhìn cô với ánh mắt mập mờ như vậy, không lẽ mọi người tưởng cô là truyền nhân của hồ ly tinh, chuyên trị chứng bệnh khó nói của đàn ông thật sao?