Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4193


Chất lỏng màu trắng sữa lướt qua để lại một con đường bóng bẩy trên làn da của cô gái và cuối cùng rơi vào ngực cô ấy ...



Hình ảnh này khiến Lục Lập Tiêu động lòng, bồng cô lên giường.



Kiều Hy có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của người đàn ông, cô nhìn anh sợ hãi.



“Anh … anh muốn làm gì?”



“Cô biết mà.”



Giọng thấp của Lục Lập Tiêu, hơi thở nóng thổi vào làn da mềm mại, mịn màng trên xương đòn của cô gái.



"Tôi là một người phụ nữ của cháu trai của anh, và có … quan hệ với Thẩm Thiếu Khiêm!” Kiều hy nhắc anh.



"Thế thì sao?"



Nhìn vào vẻ không quan tâm của Lục Lập Tiêu, trong mắt Kiều Hy lướt qua nỗi tuyệt vọng.



Cô muốn hỏi trất vấn tên khống Thẩm Thiếu Khiêm, không phải nói Lục Lập Tiêu sẽ không muốn có cô sao? Tại sao cô cảm thấy hôm nay cô không thể tránh khỏi vậy?



Ngay khi cô gái đang ngạc nhiên, Lục Lập Tiêu đã nhanh chóng cởi quần áo của cô ra.



Kiều Hy vẫn mặc chiếc quần trong của anh, nó không vừa, nhưng gợi lên một sự quyến rũ khác.



Khiến trong mắt người đàn ông lóe lên một sắc màu khác, không nhịn được mà hôn vào chỗ … của cô ấy



Kiều Hy bị hành động của anh ta làm cho rung rẩy cả người, cô gái với vẻ bề ngoài phóng khoáng nhưng bên trong lại thuần khiết vẫn chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác kỳ lạ này.



Cô ấy rất lo lắng đến nỗi chỉ biết nắm chặt lấy tấm chăn dưới cơ thể mình, mặc cho những cử động của người đàn ông, quên cả việc phản kháng …



Sau đó, Lục Lập Tiêu cuối cũng cũng không có quan hệ với cô!



Mọi việc đều đã làm, nhưng trong giai đoạn cuối cùng, anh ta chỉ nắm lấy tay cô gái và giúp mình ...



Vã lại sau một lần đó cũng không có quá nhiều vấn vương, chỉ ôm lấy cô mà ngủ!



Đêm đó, Lục Lập Tiêu vì có cô trong vòng tay, anh ngủ rất ngon.



Nhưng khi Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy có chút mất mát kỳ lạ.



Lục Lập Tiêu cuối cùng cũng không quan hệ với cô, điều đó có phải có nghĩa là anh ta vẫn chê bai cô?



Hơi thở nặng nề của người đàn ông phun lên sau gáy của cô gái, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.



Người nhà họ Lục nói Lục Lập Tiêu có chứng mất ngủ, sao cô không nhìn ra?



Thay vào đó, anh chàng này ngủ rất ngon, người mất ngủ phải là cô mới đúng!



Kiều Hy cảm thấy rằng sau gáy cô ngứa ngáy, khó chịu, muốn trở người một cái, tuy nhiên vừa động đậy đã bị một bàn tay lớn nắm chặt lại trong lòng.



Cánh tay ôm cô lúc nãy đã ôm chặt hơn nữa, như thể sợ cô bỏ chạy vậy.



Sáng sớm hôm sau ----------



Khi Lục Lập Tiêu thức giấc, thấy cô gái vẫn đang ngủ say trong vòng tay, tâm trạng anh rất tốt, anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái.



Phát đầu tiên sau khi đã nhịn hai mươi sáu năm, khiến anh có thể ngủ đến sáu giờ đồng hồ.



Có vẻ như tập thể dục trước khi đi ngủ là một cách tốt để giúp ngủ ngon!



Người đàn ông đứng dậy khỏi giường, lấy một chiếc khăn tắm vào phòng tắm.



Khi anh ta ra khỏi phòng tắm, Kiều Hy cũng đã thức giấc.



Cô gái đang thừ người ra nhìn vào dấu vết trên giường.



Lục Lập Tiêu nói với cô: “Đàn ông lâu quá không làm thì sẽ thành ra như vậy, một lát tôi thay tấm ra giường khác là được!”



Nghe vậy, Kiều Hy đỏ mặt, đứng dậy khỏi giường.



Lúc này, Lục Lập Tiêu đưa bộ đồ đã chuẩn bị sẵn cho cô.



Đó là bộ đồ thể thao màu hồng của cô, không ngờ anh ta có mang nó đến!



“Mặc cái này vào, chạy hai vòng với tôi, không khí ở đây rất tốt!"



Ngay khi nghe đến chạy bộ, Kiều Hy cau mày và ôm chăn: "Tôi không muốn chạy, tôi mệt lắm!”



"Nếu cô không chạy, tôi chỉ có thể sửa lại thành tập thể dục trên giường, dù sao thì nó cũng là tập thể dục!”



Nghe vậy, Kiều Hy nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và miễn cưỡng nhận lấy bộ đồ thể thao trên tay anh.



Đồng thời, Lục Lập Tiêu lại đưa một chiếc quần trong của mình cho cô.



Thấy cô gái do dự và không nhận, anh ta nói: “Quần nhỏ của cô hôm qua đã như vậy rồi, còn muốn mặc nữa hả? Bên trong dính toàn …”



"Đừng nói nữa!”



Kiều Hy che gương mặt đỏ bừng của mình, một tay nhận lấy chiếc quần của anh ta, đi vào phòng tắm.



Lục Lập Tiêu nhìn bóng lưng cô, nhếch môi một cách hài lòng.



Ánh sáng buổi sáng rắc trên phiến đá xanh cũ, một làn gió thổi, mang theo sự mát mẻ của hồ sen, hương thơm của hoa sen.



Chạy bộ trên con đường ven hồ như vậy, cảm nhận chim hót và hương hoa, cảm thấy cơ thể và tâm trí như được thanh lọc, gần như đủ nhẹ nhõm để bay.



Tuy nhiên, những ý thơ này chỉ duy trì được mười phút sau khi Kiều Hy chạy!



"Không được, tôi chạy không nổi nữa rồi!”



Cô gái chạy theo sau Lục Lập Tiêu, chân cô dường như đầy chì, mỗi một bước đều rất nặng nề, bị anh ta bỏ xa.



"Nhanh lên, còn năm vòng nữa!"



"Một vòng cũng chạy không nổi nữa rồi!”



Kiều Hy thở một hơi dài, ngồi xổm xuống đất.



Nhưng chỉ mới vừa ngồi xổm, thì Lục Lập Tiêu đã nhứt cô lên: “Tôi nói rồi, chạy bộ không được ngồi xổm, đứng lên!”



Kiều Hy cảm thấy Lục Lập Tiêu khi nghiêm túc thì rất giống giáo viên dạy toán hồi cấp hai của cô.



Với một bộ ria mép trên mặt, hễ học sinh làm sai một bài là bị phạt đứng dậy khẻ vào tay.



“Đang nghĩ gì đây?” Lục Lập Tiêu chọt chọt vào đầu cô, “Không chạy nữa thì tôi sẽ phạt đó?”



Kiều Hy tập trung trở lại, nghĩ đến hình phạt của anh, cô nhanh chóng chạy đi.



Kết quả là cô bất cẩn vấp phải chân mình, ngã sầm xuống đất.



"ây da!"



Thấy cô ngã, Lục Lập Tiêu nhanh chóng kéo cô lên: “Coi kìa, ai kêu cô lỗ mãn như vậy, không biết chạy chậm lại hả?”



“Không phải anh kêu tôi chạy nhanh sao?” Cô gái nhìn anh với vẻ ấm ức.



Thấy khuỷu tay và đầu gối của cô đang chảy máu, khuôn mặt cô nhăn nheo thành một cái bánh bao, Lục Lập Tiêu không khỏi thương xót, không nỡ trách cô nữa.



"Bên kia có nước, dẫn cô qua đó rửa, về lau sạch vết thương!”



Sau khi đưa cô gái đến bờ hồ và rửa những nơi bẩn trên người, Lục Lập Tiêu cõng cô quay trở lại.



Mặt trời buổi sáng chiếu từ phía sau họ, và Kiều Hy có thể thấy bóng của hai người họ chồng lên nhau.



Lục Lập Tiêu rất cao to, cô nho nhỏ trên lưng anh, chỉ lộ ra một cái đầu với mái tóc đuôi ngựa.



Lục Lập Tiêu mặc một bộ đồ thể thao trông trẻ hơn và thời trang hơn là mặc một bộ đồ tây. Trông giống như một cậu học sinh tỏa nắng đẹp trai!



Kiều Hy đột nhiên cảm thấy cái bóng của họ, giống như những cặp đôi ngọt ngào mà cô đã thấy ở sân trường.



Nhưng thật không may, cả cái bóng ... cũng nói dối!



Cô ấy với Lục Lập Tiêu bị ngăn cách bởi một dãy ngân hà, làm thế nào nó có thể so sánh được với những cặp đôi trong trường?



Họ không bao giờ có thể là trở thành cặp đôi yêu nhau bình đẳng.



Khi trở về đến trang viên, mọi người đang ăn sáng.



Khi thấy Lục Lập Tiêu đang cõng Kiều Hy, mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên.



Nhất là Thẩm Thiếu Khiêm, ánh mắt đó như muốn ăn Kiều Hy!



Tuy nhiên, Đường Cảnh Thiên như là người đầu tiên thấy thương tích của cô gái: “Lục thiếu gia, Cô ấy bị sao vậy?”



"Ngã xuống đất, anh giúp cô xử lý cái!”



"Được!"



Đường Cảnh Thiên đi đến, kiểm tra kỹ vết thương của Kiều Hy: “May mắn thay, chỉ là trầy xướt ngoài da thôi, Tôi sử dụng chất khử trùng y tế để sát trùng rồi dùng băng keo cá nhân dán lên là xong ngay thôi.”



Nói xong, Đường Cảnh Thiên lấy túi thuốc của mình, ngồi trước mặt Kiều Hy, quan sát đầu gối của cô gái một cách cẩn thận.



Lục Lập Tiêu thấy mắt anh ấy cũng sắp chạm vào chân cô, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.



Dù sao thì cô gái đang mặc quần short thể thao, tư thế này có một chút mập mờ.



Anh kéo Đường Cảnh Thiên lên: “Để tôi!”



Nói xong, Lục Lập Tiêu trực tiếp giành lấy chai thuốc sát trùng, đuổi anh ta sang một bên, tự tay xử lý giúp Kiều Hy.



Thật ra thì Lục Lập Tiêu xử lý rất tốt, người đàn ông giúp cô sát trùng rất cẩn thận, lúc thuốc sát trùng tiếp xúc với vết thương sẽ rất đau.



Người đàn ông thấy cô đau đến cau mày, còn cố ý thổi cho cô.



Kiều Hy nghĩ rằng nếu Lục Lập Tiêu muốn nuông chiều một người phụ nữ thì nhất định có thể khiến cô ấy như đang trên mây.



Nhưng người phụ nữ có thể được anh ta nuông chiều trong lòng bàn tay chắc chắn rất đẹp, ca quý, nho nhã, và … tinh khiết!



Dù sao thì cả đời cô ấy cũng sẽ không có cơ hội này!



Sau khi xử lý vết thương xong, Lục Lập Tiêu đỡ cô dậy, đến phòng ăn để ăn gì đó.



"Lục thiếu gia, chúng tôi đã hẹn trước là cùng nhau đi chơi hồ sen. Nhân lúc chưa nắng gắt, hai người ăn đồ xong nhớ đến nhe!”



Đường Cảnh Thiên nói xong, anh đứng dậy, chạm khẽ vào Từ Khả Tâm.



"Em chờ … tiểu Kiều ăn xong … đi chung với cô ấy!” Khả Tâm ngồi yên nói.



Tuy nhiên, cô bị Đường Cảnh Thiên trực tiếp nhứt lên và mang đi: “Em đi chung với anh!”



Sau đó, Thẩm Thiếu Khiêm rời khỏi với vị hôn thê của mình, trong phòng ăn, chỉ còn có Kiều Hy và Lục Lập Tiêu.



Người đàn ông đưa một ly sữa và một chiếc bánh sandwich cho cô ấy, tay anh đang lột vỏ trứng.



Kiều Hy nhìn quanh, hỏi: “Diêu Tân Viễn vẫn chưa về ư?”



Khi cô nghe thấy tên của một người đàn ông khác, khuôn mặt của Lục Lập Tiêu ngay lập tức như sụp đổ.



"Cô quan tâm nó đến như vậy ư?”



"Tôi không nói gì cả ..." Kiều Hy không dám nói nữa.



Ở đây chỉ có cô và Lục Lập Tiêu, chọc tức anh ta thì bản thân sẽ rất thiệt thòi!



Bàn ăn tối yên lặng trong nửa phút. Lục Lập Tiêu bóc xong vỏ trứng, cẩn thận cắt đôi và đặt chúng lên đĩa của Kiều Hy!



Thì ra anh ta bóc vỏ trứng cho cô thôi?



Kiều Hy ngày càng nhận thức được rằng cô đã đoán đúng, Lục Lập Tiêu rất biết nuông chiều phụ nữ.



Ăn sáng xong, hai người đi dạo hồ!



Trên một chiếc thuyền nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Lập Tiêu chèo thuyền, Kiều Hy nhìn khung cảnh hồ đầy kinh ngạc.



Mùa hè là mùa sinh sôi nãy nở của sen, cô gái tiện tay hái mấy đóa hoa sen, lại hái một bầu sen. Nhanh chóng mở ra, bóc từng hạt sen cho vào miệng, ngay lập tức một mùi hương nổi lên từ miệng, khiến cô gái nhiu mắt lại một cách hài lòng.



Lục Lập Tiêu thấy cô ăn ngon như vậy, đột nhiên nổi hứng: “Cho tôi thử một hạt!”



Kiều Hy không nhìn anh, giả vờ không nghe thấy.



Cô nhìn thấy bầu sen ở phía trước, nhưng nó hơi cao, và cô gái đứng dậy hào hứng nhặt nó.



Lá sen ở đây rất tươi tốt, đi vào trong dường như che hết mọi người.



Nhưng khi cô đứng dậy, cô phát hiện ra thuyền của Thẩm Thiếu Khiêm cách thuyển của cô không xa.



Và hai người trên thuyền đang dính vào nhau, như thể họ đang hôn nhau.



Nhìn kỹ, thấy tay của người đàn ông đã thò vào trong quần áo của người phụ nữ!



Khi Kiều Hy thấy bức vậy, cô nghĩ về những gì mà Lục Lập Tiêu đã làm với cô hôm qua.



Cô ngồi xuống, mặt cô đỏ bừng, vẫn chưa tập trung trở lại thì thấy thuyền của cô chao đảo, người đàn ông ngồi đối diện cô đã lao về phía cô …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK