"Đúng, tôi đang trách anh! Thân là bạn trai tôi, thấy tôi bị mang đi gởi đến cho người đàn ông khác mà không làm gì. Ngày mà hẹn nhau đi trốn thì anh lại lên giường với người phụ nữ khác? Anh đã như vậy thì tại sao tôi không thể chia tay anh?”
"Anh ...... Anh với Lục Mộng Tình không như em nghĩ!” Hàn Gia Lạc cảm thấy tội lỗi dưới ánh mắt sáng của cô, "Cô ấy nói với anh rằng em đã bị Lục Lập Tiêu …. Anh giận quá, cộng với hôm đó anh uống say, nên mới làm vậy! "
"Cô ta nói với anh là tôi đã ngủ với Lục Lập Tiêu nên anh đi ngủ với cháu gái của hắn ta, đây là cách trả thù của anh sao? Hàn Gia Lạc, ốc lo-gic của anh bị chó ăn rồi hả? Hay là anh cảm thấy tôi không ‘sạch sẽ’ nữa, không có tư cách trách ăn bắt cá hai tay?”
"Không phải, Tiểu Kiều! Anh với Lục Mộng Tình chỉ là xã giao, người con gái anh yêu chỉ có mình em! Anh đã hỏi qua rồi, Lục Lập Tiêu vốn bất lực, hắn ta không thể chạm vào em! Em cố chịu đựng một chút, anh nhất định sẽ nghĩ cách để em về bên anh!”
Tưởng cô bị làm ô uế thì hủy hẹn, lên giường với người con gái khác lúc say, mặc cho cô bị Lục Lập Tiêu bắt về hành hạ. Bây giờ biết cô trong sạch, thì lập tức muốn quay lại, cứu vãn, nói rằng muốn cứu cô.
Kiều Hy nhìn thấy khuôn mặt hiền lành tuấn tú của Hàn Gia Lạc, người từng cho cô ta hy vọng và hơi ấm trong khoản thời gian khó khăn của cô, sao bây giờ nhìn lại thấy nó chỉ toàn là đạo đức giả?
“Vậy anh muốn cứu tôi như thế nào?” Kiều Hy khoanh tay một cách ung dung, nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ.
đôi mắt cô hơi nheo lại, sang long lánh như đầy những mãnh thủy tinh, làn da trắng trong dưới ánh nắng mặt trời, không cần son phấn cũng xinh đẹp đến chói mắt.
Hàn Gia Lạc nhìn chằm chằm một hồi, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: "Thực ra anh tiếp cận Lục Mộng Tình đều là vì em! Em cũng biết thế lực Lục gia ở Nam Thành lớn như thế nào, Lục Lập Tiêu lại là con hổ khét tiếng, một học sinh nghèo như anh không thể đối đầu trực tiếp với hắn ta được. Đêm đó dù anh có cứu em ra thì chúng ta cũng không thể trốn đi xa được!”
"Vì vậy, anh mới giả vờ chấp nhận sự theo đuổi của Lục Mộng Tình. Tiểu Kiều, em biết anh có tài năng về máy tính, chỉ cần nhờ vào thực lực của Lục gia, anh tin sẽ nhanh chóng thăng tiến! Lúc đó anh không nhẫn có thể cứu em khỏi tay Lục Lập Tiêu, mà còn có thể cho em một cuộc sống tốt nhất!”
Hàn Gia Lạc kích động, tiến đến nắm tay cô.
Nhưng bị Kiều Hy lánh sang một bên: ”Vì vậy, anh muốn lợi dụng thế lực của Lục gia sau lung Lục Mộng Tình để giúp anh phát triển sự nghiệp. Tôi vốn tưởng rằng chỉ có những người tham hư danh, không có bản lĩnh mới ăn bám quyền quý, không ngờ anh cũng vô dụng như vậy! Hàn Gia Lạc, tôi nhìn lầm anh rồi!”
"Tiểu Kiều, anh làm điều này là vì em! Anh cố gắng phát triển sự nghiệp không phải vì muốn cho em một tương lai tốt hơn sao?”
"Vậy thì coi như tôi chịu không nổi đi! Hàn sư huynh, anh có chí hướng cao xa như vậy, chúng ta chí hướng khác nhau không thể chung đường được. Là đàn ông thì dứt khoát chút, sau này đừng gọi điện làm phiền tôi nữa!”
"Em ..."
Hàn Gia Lạc vốn là thủ khoa ngành công nghệ thông tin của trường, tuy gia cảnh không tốt nhưng với khuôn mặt và tài năng của anh, đi đến đâu cũng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của những người con gái khác?
Ngày nay, anh ta thực sự muốn hòa giải với Kiều Hy, nhưng lại bị cô ta mỉa mai, anh ta lập tức giận dữ!
"Kiều Hy, Cô cũng ăn bám được Lục gia nên đá tôi ra đó thôi. Cô cũng dung cơ thể để ăn bám quyền quý, đừng giả vờ cao giá trước mặt tôi. Cô tưởng tôi không viết những tiếng xấu xưa kia của cô hả?”
Nghe tiếng la hét của người đàn ông đang bốc đồng phía sau, Kiều Hy phớt lờ nó!