Tuy nhiên, đầu ốc Kiều Hy đã trở về hiện tại, cô lùi lại và tránh khỏi cái cầm tay của cậu ta.
Cô liếc nhìn bàn tay anh, ánh mắt lóe lên chút ghê tởm, ai biết được khi nãy anh chạm vào chỗ nào của Lục Mộng Tình.
"Tiểu Kiều, em tin anh! Chỉ cần em nhẫn nhịn thêm chút nữa, chỉ cần em chịu đợi anh … anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp!" Hàn Gia Lạc hứa.
"Thật đáng tiếc, tôi không muốn chờ anh, cũng không muốn tin anh nữa!” Cô nói một cách lạnh lung, “Sau này đừng nói nào là vì tôi nữa, tôi chịu không nổi!”
Khi cô nghe thấy cô nói vậy, Hàn Gia Lạc cau mày, anh không cam tâm, anh đuổi kịp cô và một lần nữa chắn trước mặt cô.
"Tiều Kiều, em có thực sự muốn đi theo Lục Lập Tiêu không?”
Kiều Hy nhìn anh một cái, đang chuẩn bị nói thì thấy sau vai Hàn Gia Lạc xuất hiện một vóc dáng cao lớn quen thuộc.
"Tất nhiên, em nghĩ theo anh ấy rất tốt! Ít nhất em có thể ăn ngon mặc đẹp!” Cô nói.
"Nhưng anh ta không phải là đàn ông!"
Khi nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy rõ áp lực xung quanh đang nặng dần, trong lòng không khỏi mặc niệm cho việc nói chuyện không dòm trước ngó sau của anh ta, ngoài mặt vẫn tiếp tục bẫy anh ta nói tiếp:” Sao không phải đàn ông? Em cảm thấy anh ta rất man mà, vã lại còn đẹp trai hơn anh!”
"A ...... Đẹp trai có tác dụng gì chứ, anh ta cũng là đàn ông ư? Cậu nhỏ cũng không cứng lên được, em theo anh ta thì sau này chỉ có nước làm góa phụ sống! Tiểu Kiều, em trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy, anh ta căn bản không thể làm em thỏa mãn được, hay là theo anh đi!”
"Hãy nhìn Lục Mộng Tình thích đi với anh nhường nào, anh hứa sẽ làm em thỏa mãn hơn như vậy. Em yêu, anh thật sự rất nhớ em, mình đừng chia tay được không em?”
Đêm thường khiến người ta thể hiện mặt tối nhất của con người, và nó cũng có thể được sử dụng để che giấu tội ác. Hàn Gia Lạn nhìn người con gái đẹp say đắm lòng người trước mắt, bình thường anh không nỡ chạm vào cô dù chỉ một ngón tay, nhưng bây giờ lại có đủ can đảm để ôm lấy cô bằng vũ lực, không thể chờ đợi để thể hiện khả năng đàn ông của mình trước cô.
"Kiều Hy, em thật xinh đẹp! Anh thực sự rất yêu em … rất muốn có em!”
"Anh làm gì vậy?" Kiều Hy bị sốc bởi phản ứng bất ngờ của Hàn Gia Lạc. "Đừng chạm vào tôi!"
"Đừng chạm vào? Tại sao em luôn không cho anh chạm vào em?" Hàn Gia Lạc nói một cách không hài lòng, "Em là bạn gái của anh, em thậm chí không cho anh chạm vào tay em, em biết bạn bè anh cười nhạo anh như thế nào không? Hôm nay anh phải chạm vào em, cho em biết những lợi ích của việc có một người đàn ông, để em quay về với anh!”
Hàn Gia Lạc nắm chặt tay Kiều Hy để ngăn cô ta phản khán và đưa cô đến gần mình hơn, mắt anh lóe lên sự tham lam, anh muốn hôn cô.
Đôi môi hồng nhỏ khiến anh mơ ước trong vài tháng qua, chắc chắn sẽ thơm và dịu dàng hơn đôi môi của Lục Mộng Tình.
Tuy nhiên, Hàn Gia Lạc chưa kịp đụng Kiều Hy thì đột nhiên sau lung có một luồng sức mạnh, như bị một người dùng một tay nắm cổ áo phía sau nhứt lên.
Khi cậu bé quay lại, cậu ta bắt gặp một ánh mắt giận dữ như có thể phá hủy mọi thứ.
Cậu chưa kịp ngạc nhiên và sợ hãi đã cảm thấy một cú đấm mạnh mẽ và cơ thể anh văng ra xa như con diều đứt dây.
Ngay lập tức, trước mắt chỉ một màu đên, mất ý thức.
"Á ..." Tiếng hét của Lục Mộng Tình vang lên từ phía sau.
Khi cô ấy lấy áo mưa xuống thì thấy Hàn Gia Lạc bị cậu của cô đấm một cái văng ra xa, ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra?
"Anh Gia Lạc, anh có sao không?”
Lục Mộng Tình nhanh chóng chạy đến cậu bé, ngồi xổm và lắc anh, nhưng không có phản ứng.
"Một đấm đã ngất xỉu, rốt cuộc ai mới không phải là đàn ông?"
Lục Lập Tiêu iếc nhìn cậu bé đã ngất xỉu trên mặt đất một cách khinh bỉ, rồi quay sang nhìn Kiều Hy, người vẫn còn đứng một chỗ!