Từ văn phòng của hiệu trưởng, Lục Lập Tiêu liếc cô bé yêu đời bên cạnh một cái, không khỏi hứ một tiếng: “Lấy sự tài trợ của tôi đổi học bổng cho mình, cô cũng thông minh đấy!”
"Thì tiền tài trợ đó anh cũng không nỡ rút lại, có thể đổi lại một chút tiền học bổng cũng đâu có lỗ lắm đâu!” Kiều Hy nói một cách tự tin.
"Nói cũng có lý!" Lục Lập Tiêu gật đầu đồng ý "Học bỗng đó nhớ chia cho tôi một nửa!”
"Hả … không phải chứ?” Tâm trạng tốt của Kiều Hy vừa rồi biến mất tiêu.
Nhân lúc anh quay người, cô gái nhìn anh chằm chằm với ánh mắt oán giận. Ông chủ một tập đoàn lớn như vậy, lại đi chia tiền học bổng với cô, có biết xấu hổ không vậy?
......
Đi bộ chung với Lục Lập Tiêu trong khuôn viên trường, Kiều Hy cảm thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung vào họ.
Cô gái cúi đầu xuống đi chậm lại, cô muốn tránh xa người đàn ông và giả vờ không biết anh ta.
Tuy nhiên, cô đi chậm thì anh đi chậm, người đan ông cứ giữ khoảng cách đi song song với cô.
Mặc dù hai người đã không nói gì, nhưng cũng có thể làm cho mọi người thấy quan hệ không bình thường, thu hút sự suy đoán của các bạn trên khác hai bên đường!
"Wow, người đàn ông đó thật đẹp trai! Đó có phải là ngôi sao không?" Người sinh viên không hiểu biết nào đó hỏi.
"Là Lục Lập Tiêu, huyền thoại giới kinh doanh! Nhân vật còn hơn cả ngôi sao nổi tiếng, không ngờ anh ta lại đến trường của chúng ta! Mẹ ơi, cuối cùng con đã nhìn thấy thần tượng của mình ngoài đời thật rồi, thật đẹp trai!" người sinh viên khác giải thích.
"Cô gái bên cạnh anh là Kiều Hy phải không! Cô đắt tội với Giáo sư Diêm, sau đó về kêu viện binh Lục Lập Tiêu đến. Nghe nói hiệu trưởng đích thân tiếp đón, còn kêu Diêm Vương xin lỗi cô nữa!”
"Không có thiên lý! Hồi xưa tối cũng thường bị Diêm Vương xử tối, sao không có anh hùng đẹp trai như vậy tới cứu tôi? Hai người họ chắc không phải là người yêu của nhau nhỉ … thật là ngưỡng mộ họ!"
Khi tất cả các cô gái nhìn Kiều Hy với đôi mắt ngưỡng mộ, có người lại khinh bỉ: "Có gì đáng ngưỡng mộ đâu, đó chẵn qua chỉ là món một đồ chơi của những người giàu có, không có gì để ghen tị cả?"
Cô gái đang nói thân hình cao, mặc một chiếc váy màu đỏ tươi. Vẻ ngoài đẹp đẽ khiến cô ấy nổi bật trong đám đông.
"Kiều Chi, cô không phải là chị gái của Kiều Hy sao? Hãy nói cho chúng tôi về chuyện cô ấy với Lục tổng đi, thỏa ốc tò mò của chúng ta!"
"Ai là chị gái cô ấy?" Kiều Chi bất mãn nhấn mạnh, "Cô ta chỉ là con nuôi thôi, nhà chúng tôi thương hại mới cho cô ta ăn, tôi với cô ta không có bất kỳ mối quan hệ gì!"
Sự ghê tởm trong lời nói của cô gái hoàn toàn không được che dấu, giống như Kiều Hy là gì đó không sạch sẽ, và có mối quan hệ với cô ấy cũng sẽ làm cho bản thân dư theo.
Nhưng khi thấy Kiều Hy đi cùng Lục Lập Tiêu, ánh mắt Kiều Chi lóe lên một chút ghen tị: "Cô ta có thân phận gì? Lục Lập Tiêu để mắt đến cô ta? Vốn muốn cưới chị ba Kiều Ân của tôi, nhưng vì hôn lễ xảy ra chút chuyện, nhà chúng tôi mới gởi Kiều Hy qua để chuộc tội!"
Nghe vậy, mọi người mới nhận ra.
Lúc trước mối thông gia giữa Kiều gia và Lục gia truyền đến cả Nam Thành ai ai cũng biết. Trong lễ cưới, cô dâu đột nhiên mát tích, khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối.
Hóa ra, Kiều Hy được Kiều gia gởi cho Lục Lập Tiêu. Nói khó nghe hơn thì Kiều Hy được sử dụng như một công cụ dùng cơ thể làm hài lòng người đàn ông thôi, khi anh ta dùng chán rồi sẽ được gửi trả lại.
Không có tự do và không có danh phận, khác gì với nô lệ tình dục hồi xưa?
Lúc này nào là một tình yêu đẹp, hình tượng xin đẹp của sự khác biệt về chiều cao và tuổi tác đều bị phá hủy.
Mọi người lại nhìn cô gái một lần nữa, một số nhìn với cái nhìn thông cảm, nhưng nhiều hơn là ánh mắt khinh thường…