Lục Lập Tiêu đặt điện thoại di động của mình lên bàn cạnh máy tính, ngẩng đầu lên nhìn Lục Mộng Tình:”Cô có tận mắt chứng kiến người ta làm cô ấy có bầu không?”
"Cô ấy tự thừa nhận, vã lại bác sĩ với y tá đều nói như vậy!”
"Nghĩa là cô không có tận mắt chứng kiến?”
"Con ..."
Lục Mộng Tình bị bối rối bởi ánh mắt sắc bén của anh, không biết phải trả lời như thế nào.
Cô đã rất sợ người cậu này từ khi còn là một đứa trẻ, bởi vì Lục Lập Tiêu chưa bao giờ cười với cô, anh ta dường như chưa bao giờ dịu dàng với ai.
Hơn nữa, Lục Mộng Tình nghe qua về lịch sử khiến người ta sợ hãi của Lục Lập Tiêu.
Vào bảy năm trước, chỉ với sức một mình anh, anh đã tóm cổ cả một băng nhóm trộm cướp, dùng phương pháp vô nhân đạo khiến những người trong băng nhóm đó sống không bằng chết sau đó đưa họ vào tù. Từ đó anh mới được danh hiệu Lục lão hổ.
Mọi người đều khiếp sợ anh ta, kể cả người nhà Lục gia!
Mẹ của Lục Mộng Tình là chị họ của Lục Lập Tiêu, là người lớn hơn anh, bình thường trước mặt anh cũng không dám thở mạnh.
“Nếu như không tận mắt chứng khiến thì đừng có mà ở đó nói bậy!” Lục Lập Tiêu cảnh cáo cô.
"Nhưng con rõ ràng thấy cô bồng một đứa bé trên tay trong bệnh viện, bênh viện Nhân Dân Hai, cậu không tin thì bây giờ con dẫn cậu đến đó liền!”
Lục Mộng Tình kích động, muốn chứng minh lời cô nói, nhưng Lục Lập Tiêu dường như không quan tâm quá nhiều về vấn đề này.
Đôi mắt của người đàn ông đang nhìn cổ phiếu trên màn hình máy tính: “Tôi rất bận, con đi ra ngoài đi!”
Câu trả lời rất bận này đã kèm theo một chút thiếu kiên nhẫn trong đó.
Lục Mộng Tình sợ đắc tội anh ta, nên chỉ cắn răng một cách không cam tâm, sau đó ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng sách!
Sau khi cô rời khỏi, người đàn ông ngồi trước máy tính ngước mắt lên ngay lập tức, chạm nhẹ những đầu ngón tay của mình lên bàn, như đang suy nghĩ một thứ gì đó khiến anh khó chịu.
Lục Lập Tiêu cầm điện thoại lên và gọi: “Điều tra giúp tôi bệnh viện Nhân Dân Hai có phải có một đứa bé đăng ký nhập viện dưới tên Kiều Hy!”
......
Khi Kiều Hy trở về nhà Lục gia, cô nhìn vào thời gian, đúng tám giờ!
Sau khi đưa những đứa bé trở về trại mồ côi, cũng may mà cô kịp quay về đúng thời gian đã nói với Lục Lập Tiêu.
Thông thường vào thời điểm này, người đàn ông đó đang nhìn vào cổ phiếu trong phòng sách. Kiều Hy nghĩ rằng cô nên nhân lúc anh ta không có trong phòng mà đi tắm và đi ngủ.
Sau khi cô ngủ thì có thể tránh được bị hỏi cái này hỏi cái kia rồi!
Kiều Hy mở cửa phòng ngủ, và bên trong rất tối, xác định rằng Lục Lập Tiêu không có bên trong.
Người đàn ông ấy dường như không thích ánh nắng mặt trời lắm, buổi sáng thì rèm cửa cũng đóng lại, cứ làm cho trong nhà rất tối, thật lạ lùng!
Cô gái cũng không bật đèn, mò mẫm lấy bộ đồ ngủ với chiếc quần nhỏ, mở đèn phòng tắm.
Lần này không sợ bị ai đó nhìn lén nữa, Kiều Hy cũng không lấy quần áo che tấm kính trong suốt của tường phòng tắm nữa. nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, mở nước bồn tắm, đôi chân nhỏ của cô không thể chờ đợi để bước vào đó.
Cô lo lắng cả ngày, cô thực sự đã rất mệt mỏi. Rất muốn tắm một cái thật thoải mái.
Nhiệt độ nước vừa phải bao quanh toàn bộ cơ thể, người cô thật nhẹ nhỏm, cảm giác êm ái như đang nằm trên mây, Kiều Hy nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái đó.
Tuy nhiên, cô gái không biết ... Trong phòng ngủ, một cặp mắt sâu thẩm đang quan sát cô như một con thú đang mai phục.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Hy cảm thấy nước không còn thoải mái nữa, chuẩn bị đứng dậy dội nước và đi ngủ.
Ai ngờ khi cô mở mắt ra, cô bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đang nhìn cô!
"Á!" Cô hét lên và nhanh chóng che ngực mình lại. "Anh vào đây làm gì?”
Cô không biết Lục Lập Tiêu bước vào từ khi nào. Người đàn ông đang mặc bộ đồ tây đen, thẳng thớm, cao to, khuôn mặt anh tuấn tú nhưng đầy sát khí.
Kiều Hy có cảm giác rằng Lục Lập Tiêu đã đứng đây quan sát cô trong một thời gian dài.
Vậy khi nãy, cô đã không mặc gì cả, nằm trong bồn tắm, vậy thì không phải bị anh ta thấy hết rồi sao?
Cô xấu hổ đến muốn lao đầu xuống nước, Kiều Hy có chút giận dữ: “Em đang tắm, sao anh lại vào đây một cách tùy tiện như vậy? Dù đây là nhà anh, những cũng nên cho em một chút riêng tư chứ!”
Người đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng, mắt anh không thay đổi chút nào, như thể cô có mặc quần áo hay không đều không có sự khác biệt trong đôi mắt của anh.
“Đêm nay cô đi đâu rồi?” Anh cuối cùng cũng lên tiếng hỏi cô.
“Không phải nói với anh rồi sao? Em với Khả Tâm đi gặp khách mời phỏng vấn!” Kiều Hy trả lời.
Nghe vậy, Đôi mắt Lục Lập Tiêu càng lạnh lùng hơn, ánh mắt dường lạnh đến có thể đóng băng mọi thứ: “Tôi đã cho cô hai cơ hội!”
Lắng nghe giọng giận dữ anh, Kiều Hy giật mình.
Lời nói dối của cô bị phát hiện rồi sao? Cô đã gọi và xác nhận với Khả Tâm rồi mà, sao lại bị phát hiện được?
Cô đang băn khoăn thì đột nhiên cảm giác lạnh lẻo từ đầu cô ập đến.
Cô ngẩng đầu lên và thấy đầu vòi sen trên đầu cô đã được mở ra, cột nước phun lên cô, đó là nước lạnh.
Vào thời tiết đầu mùa thu, thời tiết đã bắt đầu hạ nhiệt vào ban đêm.
Cô đã ngâm mình trong bồn một thời gian dài, nước trong bồn tắm đã không đủ nóng, giờ nó nhanh chóng bị pha loãng bởi nước lạnh, Josh cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
Cột nước lạnh rơi xuống đầu, vai và lưng, cô không mặc gì cả, cô chỉ có thể ôm chặt bản thân, lạnh run người.
Lục Lập Tiêu đứng trước bồn tắm, lạnh lùng nhìn cô gái ngâm trong nước lạnh, ánh mắt anh còn lạnh hơn nước: “Tôi đã cảnh báo cô nhiều lần, đừng cố gắng nói dối với tôi!"
Kiều Hy cũng biết rằng hôm nay cô coi như xong rồi.
Cô nhìn lên, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, cô cắn môi dưới của mình, không nói gì, cũng không xin tha thứ.
Hai người đã đối kháng nhau một phút, Lục Lập Tiêu tắt dòng nước trên đầu cô: “Không nói thật thì tối nay cô cứ ở trong đây!”
Kiều Hy đang ngồi một mình trong bồn tắm, vẫn duy trì tư thế của mình. Cô không mặc quần áo và không dám cử động.
Trong phòng ngủ, Lục Lập Tiêu cũng ngồi như bị đông lạnh, không làm gì cả.
Đêm, vẫn còn rất dài, trong phòng không có âm thanh gì cả!
Lạnh, vẫn đang tiếp tục ...
Không biết qua bao lâu sau, điện thoại của Lục Lập Tiêu reo lên.
Người đàn ông bắt máy, không nói gì, chỉ nghe đầu dây bên kia điện thoại nói:”Lục thiếu gia, tôi đã giúp anh điều tra ra hết rồi! Kiều Hy hồi cấp ba đúng là có đi với mấy người bạn trai, nhưng thời gian đi với nhau rất ngắn, tuyệt đối không có quan hệ … cô ta rất biết giữ mình. Còn về tin đồn quan hệ bừa bãi thật ra là Kiều Chi! Nhưng do Kiều gia sợ làm mất danh tiếng Kiều Chi nên mới đẩy tất cả bê bối lên đầu Kiều Hy!”
“Còn về đứa bé thì chắc chắn không phải của cô ta rồi! Cô bé hồi xưa được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi tư nhân, sau khi đến Kiều gia, cô cố gắng kiếm tiền để duy trì trại trẻ mồ côi, để chăm sóc mấy đứa trẻ mồ côi khuyết tật kia, anh chắc là hiểu lầm cô ta rồi!”
"Được rồi, báo cáo xong! Tóm lại cô bé không có gì sai trái cả, cô cũng chẵn dễ dàng gì, anh đừng hung dữ với cô ta như vậy nữa! Con gái được sinh ra là để nuông chìu mà! Tuy nhiên, để giúp anh điều tra, tôi đã hy sinh cuộc hẹn với người yêu tôi. Đến lúc đó Tuyết Nhi mà đòi chia tay với tôi, tôi bắt đền anh đó …”
Bên kia chưa dứt lời, Lục Lập Tiêu đã ngắt điện thoại.
Người đàn ông đặt điện thoại xuống, ánh mắt anh nhìn về hướng phòng tắm, xuyên qua tấm kính trong suốt vào phòng tắm.
Anh có thể thấy cô gái vẫn ôm lấy cơ thể của mình trong bồn tắm, nhỏ nhỏ, có một chút đáng thương ... nhưng rất kiên cường.
Lục Lập Tiêu thấy rằng tính khí của cô gái này khá là cứng cỏi!
Nếu cô ấy thừa nhận sự thật trước đó, thì đâu đến nổi phải chịu khổ như vậy?
Đứng lên, Lục Lập Tiêu đến tủ quần áo lấy một cái áo ngủ của mình, mở cửa phòng tắm.
Kiều Hy ngẩng đầu lên, một chiếc áo choàng được ném vào tay cô.
"Mặc quần áo vào, đi ra đi!"
Đôi môi của cô đã tím rịm vì lạnh, mặt trắng bệt, đôi mắt cô linh động long lanh, cũng không biết là do sương hay nước mắt.
Nhưng cô không khóc, cũng không nói gì!
Kiều Hy lặng lẽ khoác chiếc áo ngủ lên người, theo sau anh bước ra.
Chiếc áo ngủ của Lục Lập Tiêu rất lớn, cô mặc nó vào, tà áo lê dưới đất, trông người cô càng nhỏ nhắn hơn.
Cô gái như đang mặc một chiếc váy tà dài, lặng lẽ đi đến phía bên kia giường, ngồi xuống quay lưng lại với người đàn ông.
Không ai nói gì trong ba phút, Kiều Hy biết rằng sự việc hôm nay coi như đã qua.
Thấy người đàn ông ngồi trên giường và nhìn vào tài liệu, cô nằm nghiên người xuống bên cạnh và nhắm mắt lại.
Phòng ngủ thật yên tĩnh đến nỗi có vẻ như cả hơi thở của hai người cũng không nghe được, không biết tại sao, Lục Lập Tiêu không muốn xem tài liệu nữa.
Trái tim anh hơi trống rỗng, cũng hơi khó chịu, giống như bị ép bởi thứ gì đó, không thoải mái.
Anh ném tờ sấp tài liệu sang một bên và kéo góc chăn đắp trên người và cũng nằm xuống.
Kiều Hy vẫn giữ khoảng cách xa anh nhất, đang ngủ ngay bên mép giường, gần như hễ không cẩn thận là rơi xuống giường ngay.
Cô không đắp chăn, nhìn từ phía sau, có thể thấy cô vẫn còn run rẩy vì lạnh.
Lục Lập Tiêu do dự một lúc, đưa tay ôm cô vào lòng, chăn che phủ hai người.
Cô gái bị anh kéo lại, hai tay cô để trước ngực anh, cố đẩy và giữ khoảng cách với anh.
"Đừng cử động!" Giọng của Lục Lập Tiêu vẫn cứng rắng như khi trừng phạt cô lúc nãy.
Như vậy Kiều Hy không dám cử động nữa, nhưng cơ thể cô vẫn rất cứng, cắn chặt môi mình, không nhìn anh, như đang dùng sự im lặng để thể hiện sự chê bai của mình.
Lục Lập Tiêu cũng không nói gì, chỉ ôm cô, giống như tư thế khiến anh có thể ngủ trong hai đêm qua.
Cơ thể của cô gái lạnh như băng, đắp chăn rồi vẫn đang run rẩy.
Trong bóng tối, ánh mắt của người đàn ông lóe lên một chút không nhẫn tâm, anh ôm cô chặt hơn. Giữ chân lạnh của cô với đôi chân của mình để làm cho cô ấm lên!
......
Khi Kiều Hy tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lục Lập Tiêu đã đi đâu mất rồi.
Suy nghĩ về hành vi của người đàn ông đối với cô tối qua, Kiều Hy vẫn còn giận dữ. Lục Lập Tiêu đúng là tên biến thái, một con thú máu lạnh.
Bây giờ cô ấy không có năng lực, nên chỉ có thể bị bắt nạt.
Nhưng một ngày nào đó ... cô ấy sẽ trả thù cho sự sỉ nhục này.
Một ngày nào đó, sẽ thoát khỏi nơi đây!
Với niềm tin như vậy, Kiều Hy thu dọn cặp sách và tâm trạng của mình để đến trường!
Nhưng khi cô mới đến tiền sảnh của Lục gia thì bị người khác kêu lại: “Đứng lại!”
Kiều Hy quay lại, chỉ thấy Lục Mộng Tình và Diêu Phụng Nghi.
Nhìn thấy sự nham hiểu và đắc ý đằng sau nụ cười của Lục Mộng Tình, trong lòng Kiều Hy có một cảm giác xấu.