Không lâu sau đó, bên ngoài câu lạc bộ lại có hai chiếc xe sang trọng.
"Lục thiếu gia, hôm nay tôi dẫn anh đến sòng bạc tầng hầm ở đây chơi, bảo đảm anh chơi xong là hết buồn ngay!” Đường Cảnh Thiên nói với Lục Lập Tiêu.
"Không có hứng thú!"
"Đừng mà, tâm trạng không tốt không nên kiềm nén nó. Tôi nói anh biết với trí thức chuyên nghiệp của một bác sĩ, kiềm nén lâu dài như vậy sẽ mắc nhiều bệnh, nếu nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh. Vì vậy, để tạo phúc cho tất cả công nhân Lục Thị, hôm nay tôi cố tình dẫn anh đến đây xã stress.”
Đường Cảnh Thiên không thể quên cảnh tượng anh đi đến tập đoàn Lục Thị hôm nay.
Có thể dùng ‘Tiếng than ngất trời’ để mô tả.
Lục thiếu gia mỗi khi tâm trạng không vui thì khí áp thấp sẽ phát tán đến xung quanh anh. Lần này anh khiến cho nguyên tập đoàn Lục Thị đều bị bao bọc bởi sự u ám như nghĩa địa, điều này có thể thấy tâm trạng anh xấu đến mức nào.
Hơn nữa, Đường Cảnh Thiên vẫn còn có một nhiệm vụ ngày hôm nay.
Đứa em gái của anh, vừa khóc vừa cầu xin anh ta, nhất định phải giải cứu Kiều Hy khỏi hố lửa, vậy để anh cố gắng giải cứu cái tình thế bế tắc này.
Khi hai người bước vào nhà câu lạc bộ, có một nhân vật quen thuộc chào đón: "Lục thiếu gia, Cảnh Thiên!”
"Ủa, Thiếu Khiêm cũng ở đây hả. Thật trùng hợp!” Cảnh Thiên giả bộ ngạc nhiên nói, “Tôi với Lục thiếu gia đang định chơi hai ván ở đây, hay là chơi chung đi?”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm ngước mắt nhìn Lục Lập Tiêu.
Kể từ sau vụ việc của Kiều Hy lần trước, quan hệ của hai người đã rất gay gắt.
Lục Lập Tiêu không nhìn anh ấy, quay người và đi về hướng thang máy.
Đường Cảnh Thiên nháy mắt với Thẩm Thiếu Khiêm, hai người cùng đuổi theo.
"Lục thiếu gia, anh em với nhau. Lúc nhỏ cùng nhau hút thuốc chơi đùa với nhau, làm gì mà có thù hận lớn như vậy!” Đường Cảnh Thiên ở giữa nói lời giản hòa.
Thẩm Thiếu Khiêm cũng mở miệng nói: “Vụ việc hôm đó, tôi đích thực là muốn tốt cho anh! Tôi muốn anh nhìn rõ bộ mặt thật của Kiều Hy …”
Khi anh nhắc đến Kiều Hy, đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên một sự tức giận, anh quay lại nắm lấy cổ áo Thẩm Thiếu Khiêm: “Bất luận bộ mặt thật của cô ấy như thế nào, cô ấy cũng là người của tôi.”
Đường Cảnh Thiên thấy hai người họ lại như muốn đánh nhau, liền đến ngăn hai người lại: “Được rồi, hai người đều nói ít thôi! Hôm nay chúng ta đến đây để tìm niềm vui, đừng nhắc tới những chuyện không vui đó nữa! Vã lại còn có một điều bất ngờ đang đợi hai người nữa đó!”
Khi cửa thang máy được mở ra, thì có một người phục vụ mang các vật dụng như khăn, rượu đi đến.
"Đường thiếu gia, hôm nay chơi gì? Ngài muốn mở phòng riêng hay không?”
"Cái này đừng vội, tôi nghe nói … cháu trai họ của Lục thiếu gia cũng đem theo bạn nữ đến đây chơi?”
"Dạ, đúng vậy!"
"Vậy anh dẫn chúng ta qua đó xem trước.”
Người phục vụ dẫn họ đến phòng riêng của Diêu Tân Viễn, ngay khi đến gần, học nghe thấy tiếng khóc than bên trong.
"Có chơi có chịu, mấy thằng bay uống thuốc vô cho tôi!”
"Diêu thiếu gia, đây là thuốc kích dục … không uống được! Uống vào sẽ không chịu nổi đâu!”
"Cái gì mà không chịu nổi? Cùng lắm kêu mấy con bé mà chơi, dù sao thì hôm nay tôi thắng, tôi trả tiền cho mấy người là được chứ gì? Uống mau, không uống tôi kêu người ta giúp tụi bay uống nha!”
Dưới sự ép buộc của Diêu Tân Viễn, ba người bạn bè của anh mỗi người uống một viên thuốc.
Kiều Hy còn đưa cho họ một ly nước và nhìn họ nuốt viên thuốc.
"À, tôi quên nói với mấy anh. Nước mà tôi đưa mấy anh uống lúc nãy có thuốc tiêu chảy, nên mấy anh sẽ không cần tìm gái đâu, các anh nên đi tìm bác sĩ đi!” Cô gái đột nhiên mở miệng nói.
"Hả? Trời … sao cô không nói trước?”
Mấy người đàn ông nghe vậy, liền bỏ ly nước trên tay xuống, muốn móc họng để ói ra.
Không ngờ tác dụng của thuốc tiêu chảy đến nhanh như vậy, mới uống vào thì trong bụng có cảm giác liền.
Thắt chặt mông lại, phía trước lại đứng lên rồi … cái cảm giác bị tấn công cả đằng trước và đằng sau này thật không thể chua hơn!
Do đó khi mấy người Lục Lập Tiêu vào, cảnh tượng mà họ thấy là mấy đứa bạn bè của Diêu Tân Viễn một tay bịt đằng trước, một tay bịt đằng sau mà chạy ra một cách lúng túng.
Và Kiều Hy một tay trên bàn cò bạc, biểu hiện ung dung nhàn nhã, nhìn đống tiền trước mặt cô cười nghiên ngã.
Đôi mắt của cô gái sáng lên trông giống như một con cáo tinh nghịch.
Tại sao Đường Cảnh Thiên thấy … cô ấy đang rất là thoải mái, không giống như đang trong hố lửa chút nào? Vậy mình còn phải giải cứu cô ấy nữa không?
Diêu Tân Viễn đang giữ tiền trong tay, thấy Lục Lập Tiêu liền nhanh chóng đến nghênh đón: “Chú họ, con bé mà chú cho con thật quá lợi hại! Hôm nay đã giúp con giành lại mặt mày, thắng lại hết số tiền mà con đã thua.”
Nghe vậy Lục Lập Tiêu không nhìn tiền trên tay cậu ta, mà nhìn về phía Kiều Hy, ánh mắt sâu và lạnh như hố băng ngàn năm.
Nhưng Thẩm Thiếu Khiêm nghe lời nói của cậu ta, anh cau mày bối rối: "Cái gì mà … Kiều Hy bị cho hắn ta rồi?”
Lục Lập Tiêu không trả lời anh, mà Diêu Tân Viễn rất hân hoan, chỉ Kiều Hy: “Cô gái này, chú họ của tôi xài xong không chơi nữa nên cho tôi, không ngờ tài chơi bài của cô ấy lại rất tốt. Chú họ, mình chơi hai ván đi?”
Thấy rằng bạn bè của mình đều thua như vậy, Diêu Tân Viễn đột nhiên muốn để Lục Lập Tiêu đánh bạc với Kiều Hy.
Anh cũng muốn nhìn vẻ mặt bị thua bạc của người chú toàn năng này của mình.
Lục Lập Tiêu nhìn Kiều Hy sâu sắc và gật đầu: “Chơi thì chơi!”
Tuy nhiên, nghe vậy, cô gái đứng lên một cách không kiên nhẫn: “Tôi mệt rồi, không muốn chơi!"
"Sao cô lại mệt rồi? tiếp tục ngồi xuống chơi đi!”
"Vì để thắng lại tám chục vạn của anh, tôi đã đánh bạc hết hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ công lực không phát huy được! Chơi tiếp cũng không thắng nổi đâu, vã lại công lực còn bị mất hết, anh có chắc muốn tôi tiếp tục không?"
Vì Kiều Hy cứ đánh bác là thắng nên Diêu Tân Viễn tin chắc việc cô có năng lực đặc biệt.
Nghe cô nói sẽ mất hết công lực, lập tức tỏ ra lo lắng: “Vậy phải làm sao đây?”
"Hay là vầy, mấy người đàn ông chúng tôi chơi trước! Cô gái nghỉ ngơi một xíu, chỗ này có rất nhiều điểm tâm, cô có thể đi ăn trước” Đường Cảnh Thiên nói.
"Được thôi! Tôi sẽ ra ngoài ăn chút đồ!” Kiều Hy không muốn nhìn mặt Lục Lập Tiêu nên tận dụng cơ hội này để tránh khỏi.
Sau khi cô gái ra ngoài,Diêu Tân Viễn cũng đi vệ sinh.
Vì vậy, trong phòng còn lại ba người đàn ông.
Thẩm Thiếu Khiêm cuối cùng cũng có thể hỏi: “Lục thiếu gia, sao anh lại đem Kiều Hy cho Diêu Tân Viễn vậy?”
"Anh không có tư cách trất vấn tôi.” Lục Lập Tiêu nói một cách lạnh lùng
Ý là Kiều Hy là người của anh ta, không có một chút liên quan gì đến Thẩm Thiếu Khiêm, anh ta muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
“Nhưng anh không phải không biết Diêu Tân Viễn là người như thế nào? Nó ở thủ đô phạm tội gì nên mới đến Nam Thành này lánh nạn?” Thẩm Thiếu Khiêm cau mày.
"Anh không phải nói, biết Kiều Hy là hạng người gì mà?”
"Tôi ..."
Những lời của Thẩm Thiếu Khiêm bị chặn trong cổ họng và đột nhiên anh không biết phải nói gì.
Anh ta ghét Kiều Hy, cô gái đó tham lam hư danh, lừa dối tình cảm của em trai anh.
Đáng lý ra thấy cô được mang đi cho tên cặn bã Diêu Tân Viễn, bản thân phải cảm thấy vui mới đúng chứ.
Mục đích của anh ấy rõ ràng là đuổi Kiều Hy ra khỏi Lục Lập Tiêu, nhưng tại sao thấy cô đã được trao cho một người đàn ông khác thì trong lòng không thể chấp nhận được?
Thậm chí Thẩm Thiếu Khiêm còn có một ý tưởng khác trong lòng!
Nếu Lục thiếu gia không muốn lấy cô ấy thì thay vì cho Diêu Tân Viễn anh ấy nên cho mình?
Kiều Hy ở bên ngoài dạo một vòng lớn, ăn rất nhiều điểm tâm, đến khi cô đi đến không thể đi nữa mới quay về.
Khi cô trở lại phòng riêng, cô thấy Diêu Tân Viễn đã thua hết, dường như muốn thua luôn cả cái quần của mình.
Tám chục vạn cô vừa giành lại được, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, đã thua sạch rồi sao?
Trên bàn cờ bạc, Lục Lập Tiêu và Thẩm Thiếu Khiêm dường như có thù hận với Diêu Tân Viễn, cố tình đối đầu và chặn đường anh ta.
Diêu Tân Viễn bị tấn công đên … tàn tạ!
“Thôi, Diêu thiếu gia hết sạch tiền rồi. Hôm nay tới đây thôi!” Đường Cảnh Thiên kêu dừng lại.
Tình hình trên bàn cờ bạc là cả ba đều chiến thắng, chỉ có Diêu Tân Viễn là thua hết.
Người đàn ông dĩ nhiên không phục: “Không được, chơi tiếp! Tôi thua nhiều như vậy, các anh lại muốn đi rồi?”
"Tôi có một người bạn mới mở trang trại sinh thái, hay là mọi người đến chơi, ăn cơm tối xong còn có thể cùng đánh bài. Đến lúc đó cho Diêu thiếu gia cơ hội lấy lại vốn.” Đường Cảnh Thiên đề nghị.
"Ê, ý kiến này hay nè! Vậy thì đi chung đi, nói rồi tối nay tiếp tục đánh nha.” Diêu Tân Viễn đồng ý.
"Tôi đã ăn no rồi, tôi sẽ không đi đâu!"
Kiều Hy không muốn đi chung với họ.
Nhưng cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Diêu Tân Viễn, cô vẫn bị lôi đi.
——
Mỗi người đàn ông đều kêu người phụ nữ của mình đi cùng.
Bạn gái của Đường Cảnh Thiên là Giang Ánh Tuyết, vợ sắp cưới của Thẩm Thiếu Khiêm.
Có thể sợ Kiều Hy ngại, Đường Cảnh Thiên cũng gọi thêm Từ Khả Tâm đi cùng.
Trang trại mà họ đi với chủ đề là sinh thái, đồ ăn là những rau cụ tự chồng, không ô nhiễm, còn có những tôm hùm nuôi, cua nuôi, đều là du khách tự tay bắt, tự tay làm đồ ăn tối.
Ban đầu, vốn là hai người một nhóm, tự đi tìm thứ gì đó làm đồ ăn tối, nhưng Diêu Tân Viễn cứ viện lý do đau đầu đau lưng, tự mình về phòng mà ngủ từ sớm.
Do đó, Kiều Hy chỉ có một người.
Lúc này, Thẩm Thiếu Khiêm tiến đến, chủ động đề nghị: “Tôi đi với cô, đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cô!”
"Tiểu Kiều của chúng tôi không có chuyện để nói với anh!”
Từ Khả Tâm có sự thù địch rất lớn đối với Thẩm Thiếu Khiêm, liền ngăn lại: “Tôi chung nhòm với tiểu Kiều!”
Thẩm Thiếu Khiêm không quen với việc bị từ chối, thấy Kiều Hy cũng không nói gì, anh quay lại đi với vị hôn thê của mình.
Kết quả Đường Cảnh Thiên lại kéo Từ Khả Tâm ra: “Hai cô gái thì quá thiệt thòi về thể lực, anh với em một nhóm, đúng lúc Lục thiếu gia không có bạn nữ theo cùng, để anh ta chung nhóm với tiểu Kiều!”
Từ Khả Tâm vẫn không hài lòng với sự sắp xếp này, so với Thẩm Thiếu Khiêm, bây giờ cô ấy ghét Lục Lập Tiêu hơn.
Xét cho cùng, là người đàn ông đó đem Kiều Hy tặng cho Diêu Tân Viễn.
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói bất cứ điều phản đối gì thì bị Đường Cảnh Thiên bịt miệng kéo đi!
Vì vậy, cuối cùng, chỉ còn hai người là Kiều Hy và Lục Lập Tiêu đi hái rau.
Cô gái bước tới trước với cái giỏ và người đàn ông đi theo cô ấy, trên đường cả hai không có gì để nói.
Đi đến vườn rau, Kiều Hy ngồi xổm xuống, kéo củ cải, cảm thấy rằng người đàn ông đã không có hành động gì, chỉ đứng sau nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái bị nhìn đến khó chịu, cô cắn răng, cố gắng phớt lờ ánh nhìn của anh.
Sau một lúc, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Đêm qua cô rất vui vẻ?”