Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4172


Phòng chính ngôi nhà họ Lục, Diêu Phụng Nghi đang ngồi trước bàn trang điểm để thoa kem dưỡng trước khi ngủ, nghĩ đến lời lúc này Lục Lập Tiêu nói, không khỏi thở dài.



"Phu nhân, bà có cảm thấy thiếu gia dạo này đã thay đổi rồi không?” phía sau, Bà Vương đang dọn dẹp phòng và nói.



"Ai nói không phải? Trước đây thằng bé đó tính tình có cứng đầu nhưng lời của tôi nó vẫn nghe. Sắp xếp coi mắt cho nó nó vẫn đi, kêu nó cưới nhị tiểu thư Kiều gia nó cũng không phản đối. Nhưng bây giờ thì … nó ngày càng không nghe tôi nói rồi. Người ta phùng tiểu thư vừa nãy còn gọi điện thoại cho tôi mà khóc nữa, người ta xuống giọng năng nỉ nó nó cũng không chịu, còn xô người ta xuống đất nữa chứ!”



"Lúc xưa, thiếu gia không có phụ nữ bên cạnh, cảm thấy ai cũng như ai. Nhưng bây giờ bệnh của cậu đỡ hơn rồi, có khi nào dễ bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ bên cạnh không?”



"Ý bà là … con bé Kiều Hy đó?”



"Tôi cũng chỉ là phán đoán! Thiếu gia kể từ vụ việc bảy năm trước đến giờ không có đụng đến phụ nữ, cậu ta làm ăn giỏi, nhưng về mặt quan hệ nam nữ vẫn chưa đủ kinh nghiệm, dễ bị lợi dụng bởi người có ý khác. Dù sao thì những cô bé bây giờ … tính khá xấu! Ngay cả thiên kim tiểu thư cũng dùng đủ mọi cách để vào Lục gia, huống hồ một con bé nghèo khổ?”



"Bà nói có lý, tôi phải đi nhắc nhở Lập Tiêu một tiếng, dù sao thì ba nó cũng sắp về nước rồi.”



Diêu Phụng Nghi ngồi không yên nữa, bà bỏ hộp phấn xuống, dẫn bà Vương đi đến phòng của con mình.



Tuy nhiên, khi họ vừa bước đến cửa, thì nghe thấy tiếng của Kiều Hy đang phàn nàn bên trong.



Có vẻ như có gì đó trong miệng của cô gái, giọng nói vụng về.



"Ư … ngậm không hết, nó bự quá!”



"Vậy cô mở miệng bự hơn xíu, hoặc là hút nó.”



"A a ... nóng quá, em muốn hút đồ trong đó ra!”



"Thích không?"



"Thích, mỗi đêm đều muốn ăn!”



......



Nghe cuộc đối thoại của hai thanh niên bên trong, hai bà tuổi hơn nữa trăm bên ngoài cửa đỏ cả mặt.



"Không … không ngờ con bé này có thủ đoạn như vậy, thảo nào thiếu gia không có hứng thú với những người phụ nữ khác.” Bà Vương nói một cách xấu hổ.



Nghe vậy, gương mặt người mẹ họ Lục đã khó coi nay càng khó coi hơn, bà nói với giọng oán hận: “Đúng là hồ ly tinh, tiểu hồ ly tinh!”



Diêu Phụng Nghi sinh ra trong một gia đình quý tộc, sau đó kết hôn với Lục Văn Uyên, vợ chồng nhiều năm lễ nghi chu đáo, rất tôn trọng nhau. Dù là việc quan hệ … cũng theo quy cũ, làm sao mà nghe qua những lời phấn khích như vậy?



Thậm chí người cha nhà học Lục thường vắng nhà, thì bà vẫn giữ được sự hiền thục, đoan trang, quý phái, xem trọng thanh danh, giữ lễ nghi, đó là sự tôn nghiêm của quý tộc.



Lúc đầu, bà chịu cho Kiều Hy ở Lục gia, ủng hộ Lục Lập Tiêu ngủ chung với con bé cũng là do bệnh tình gấp nên chửa trị đại.



Thật không ngờ con bé đó lại lén dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để quyến rũ con trai mình.



Để giữ thể diện cho con trai mình, bây giờ bà không thể đi vào ngăn họ lại, nhưng một con hồ ly tinh hạ đẳng như vậy … Lục gia tuyệt đối không thể chứa chấp!



Trong phòng ngủ -----



Kiều Hy dùng đủa gấp một cái bánh bao nhỏ nhân kim sa, bỏ hết nguyên cái vào miệng, răng cô cắn bánh bao, bị kim sa nóng trong đó chảy ra làm phỏng miệng.



"Nóng quá nóng quá!"



Lục Lập Tiêu đang ngồi xem tài liệu trên máy tính, liếc nhìn cô và nói, "Ai kêu cô bỏ hết nguyên cái vào miệng?”



"Là anh nói không được để nước kim sa bên trong làm dơ cái thảm dưới đất, em lại sợ hút ra tiếng ảnh hưởng anh làm việc."



Kiều Hy giải thích, đôi mắt của cô nhìn cái bánh bao nhỏ cuối cùng trên đĩa: "Anh rể, anh không ăn thật hả?”



"Tôi nói rồi, cho cô ăn hết!”



Nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy hơi ngại.



Trước đó, cô ở phòng nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy mình hiểu lầm anh ta mà giận anh ta. Anh ta dù sao cũng vừa mới cứu cô, còn giúp cô giải quyết nguy cơ của trại trẻ mồ côi, nên muốn qua phòng nói lời cám ơn anh ta.



Kết quả là bắt kịp với người hầu gởi đồ ăn khuya lên, vì vậy … cô được ăn món này!



Kiều Hy cho cái bánh bao nhỏ cuối cùng vào miệng, nói: “Cám ơn anh rể!”



“No chưa?” Người đàn ông hỏi cô.



"No rồi."



"Vậy cô về phòng đi ngủ đi!”



“Hả?” Kiều Hy nuốt bánh bao với nước kim sa vào bụng, nhìn anh đầy kinh ngạc.



"Còn chuyện gì hả?”



"Không ... không có!"



Cô gái thu hồi ánh mắt lại, cảm thấy hơi mất mát và lắc đầu.



Cô đã nghĩ rằng cô chủ động qua, người đàn ông lại mời cô ăn khuya, quan hệ giữa hai người sẽ dịu trở lại.



Không ngờ, anh ta vẫn để cô quay lại phòng kế bên mà ngủ!



Thật ra thì không cần cô ngủ cũng, luôn là thứ mà cô gái mong muốn.



Tuy nhiên, cô bị đuổi ra khỏi phòng bởi Lục Lập Tiêu như vậy, trong lòng cô có một cảm giác mất mát kỳ lạ.



Ngoan ngoãn ra khỏi phòng, Kiều Hy gãi đầu trong đau khổ.



Nếu mối quan hệ của họ không cải thiện, thì người đàn ông vẫn chấp nhận lời cảm ơn và đối tốt của cô ta không?



Ngày hôm sau, Kiều Hy hỏi Từ Khả Tâm: “Bà biết tặng quà gì cho người khác để thể hiện lòng biết ơn không?”



"Bà muốn tặng quà cho ai? Nam hay nữ?”



"Cho … Lục Lập Tiêu đó!”



Kiều Hy nghĩ, người ta giúp cô giữ lại miếng đất trại trẻ mồ côi, tuy rằng với khả năng của cô thì cả đời cũng không trả hết nhưng cô cũng muốn thể hiện lòng biết hơn một cách long trọng.



Vì vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, và định tặng một món quà cho Lục Lập Tiêu.



"Tặng quà cho đàn ông thì thường là những thứ như dây nịt, hay cà vạt các kiều. Nhưng người giàu có như Lục Lập Tiêu thì quà tặng chắc chắn không được quá tệ, dù sao thì cũng phải là hàng hiệu có tiếng. Lần trước tui thấy trong tiệm đồ mà anh Cảnh Thiên đi mua, một cái cà vạt giá cũng phải ba ngàn tệ!”



"Cái gì? Ba ngàn! Đó là chi phí sinh hoạt cả năm của tui rồi!” Kiều Hy lè lưỡi nói.



"Đó đã là cái rẻ nhất rồi. Loại mà anh Cảnh Thiên mua đều là loại sáu ngàn tệ một cái, những cái đặt làm thậm chí còn mắc hơn!”



Khi nghe Từ Khả Tâm nói vậy, Kiều Hy không khỏi buồn bả.



Cô ta bây giờ thậm chí còn không có ba mươi tệ, nói gì đến ba ngàn tệ, tìm ba ngàn tệ đâu ra đây?



“Hay là thôi đi! Mua không nổi những món quà đắc tiền đó, coi chừng tới lúc đó bị anh ta chê nữa.” Trong lòng cô gái bắt đầu muốn rút lui.



"Cũng không thể nói vậy. Người có tiền bọn họ tặng quà trị giá mấy chục vạn cũng không lấy làm lạ, không có gì đặt biệt. Nhưng bà lấy hết số tiền của bà ra, chỉ vì mua một món quà cho anh ta, cái phần tâm ý này mới đáng quý. Anh rể bà mà biết, chắc chắn sẽ rất cảm động!”



"Phải không?”



Kiều Hy nghĩ về khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo của Lục Lập Tiêu, nghĩ không ra khuôn mặt cảm động của anh.



"Tiểu Kiều, nếu bà lo lắng về tiền bạc thì dạo gần đây tui mới kiếm được một công việc. Làm nhân viên phục vụ ở Thiên Hoàng Hội, năm trăm tệ một đêm!”



"Nhiều vậy?”



"Đây là ít rồi đó! Quản lý ở đó trả tiền theo sắc đẹp … tui vì hơi béo nên chỉ có thể lấy năm trăm, nếu bà đi, chắc chắn có thể lấy được một ngàn một đêm!” Từ Khả Tâm nói, “Như vậy thì chỉ cần ba đêm thì có thể mua quà rồi!”



"Nhưng mà tui cần phải làm gì? Có nguy hiểm không?"



Kiều Hy nghĩ về những gì Lục Lập Tiêu đã nói trong xe hôm qua, cô sợ rằng cô sẽ gặp rắc rối một lần nữa, sẽ khiến anh khó chịu hơn.



"Sẽ có chuyện gì đâu! Tui làm ở đó cả tuần nay rồi, rất an toàn. Dù sao thì những người tới đó đều là giới quý tộc, chất lượng cũng rất tốt! Nói nhỏ cho bà biết, tui thấy trường mình nhiều nữ sinh cũng làm ở đó nữa. Nhưng bà đến đó phải nói rõ, chỉ làm nhân viên phục vụ, cũng không có ai ép buộc bà!”



Nghe vậy, Kiều Hy có chút động lòng: “Vậy để tui thử?”



"Thử đi, dù sao thì có tui đi với bà!”



......



Tối hôm đó, sau giờ học, Kiều Hy với Từ Khả Tâm đi đến câu lạc bộ Thiên Hoàng.



Người chịu trách nhiệm quản lý nhân viên phục vụ là một phụ nữ ở độ tuổi ba mươi, thân hình cân đối và cao ráo.



Đối phương rất hài lòng với hình ảnh của Kiều Hy khi vừa gặp cô, để cô chịu trách nhiệm về phục vụ ở cấp cao!



Nói rõ về giá cả, Từ Khả Tâm dẫn Kiều Hy đi thay quần áo.



Những cô gái phục vụ sảnh trước cần mặc trang phục thỏ, còn họ thì thống nhất mặc áo dạ hội màu đỏ cổ điển, cao quý và rất quyến rũ.



Tóc được cột cao lên, khiến cho khuôn mặt của Kiều Hy càng nhỏ và quyến rũ hơn, thậm chí Từ Khả Tâm nhìn cũng không khỏi chảy nước miếng.



"Tiểu Kiều, một lát lúc bà rót rượu nhớ cúi mặt xuống thấp một chút nha. Tui nói với bà công việc này khá an toàn, nhưng mặt bà đẹp đến mức có chút nguy hiểm rồi! Nếu có người làm khó bà nhớ gọi điện thoại cho tui nha!”



"Ừ! Tui biết rồi.”



Công việc đầu tiên mà Kiều Hy nhận được là phụ trách phục vụ cuộc hội họp của các công tử giàu có ở phòng riêng tầng trên cùng.



Cô gái đi giữa những cô gái thỏ và những cô gái vũ công gợi cảm, cô cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cẩn thận chịu trách nhiệm cho việc rót rượu.



Đi đến bên quầy bar, cô thấy một người đàn ông đang ôm hôn một người phụ nữ.



Khuôn mặt của Kiều Hy đỏ lên, cô rót một ít rượu vang đỏ vào ly rượu cạnh tay anh, và lui ra.



Nhưng trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, cô bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.



Thẩm Thiếu Khiêm?



Sợ đối phương nhận ra cô, Kiều Hy nhanh chóng vùi đầu và quay lại chạy trốn.



Nhưng trong giây tiếp theo, cô bị ngăn lại, một cánh tay nắm vai cô.



"Đứng lại! ngẩng mặt lên!”



Thấy Kiều Hy không động đậy, tay đối phương nắm vai cô mạnh hơn: “Tôi yêu cầu cô ngẩng đầu lên, số 693, cô muốn bị phàn nàn không?”



Nghe vậy, Kiều Hy cắn răng, ngẩng đầu.



"Kiều Hy, đúng là cô?” Thẩm Thiếu Khiêm nheo mắt nhìn cô, “Cô không ở bên cạnh Lục thiếu gia, sao lại đến nơi này? Há … quả nhiên không chịu chỉ ở bên một người đàn ông, nên tới đây tìm con mồi khác phải không?”



"Tôi không có nhất thiết phải giải thích với anh, thả tôi ra!”



"Không thả!” Thẩm Thiếu Khiêm giữ chặt cô, cảnh cáo: “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn gì? Lục thiếu gia không biết bộ mặt thật của cô nhưng loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi. Cô muốn đi quyến rũ nhiều người đàn ông hơn, khiến họ tiêu tiền vì cô, thể hiện sự quyến rũ của cô phải không?”



"Tôi không có!"



"Ở chỗ này gặp tôi thì cô không cần giả bộ nữa. Nói đi, giá một đêm đi khách của cô là bao nhiêu!”



Thẩm Thiếu Khiêm nói, làm động tác như muốn lấy tiền từ trong ví da ra.



Kiều Hy nhìn dáng vẻ anh ấy, cô cảm thấy cô không thể giao tiếp với anh ấy bằng những lời bình thường được.



"Thẩm đại thiếu gia, anh luôn miệng nói tôi xấu xa như vậy thì còn hỏi giá tôi để làm gì?”



"Bởi vì ... tôi muốn ngủ với cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK