Cô gái quay đầu và nhìn thấy một nhóm người bước ra khỏi một phòng riêng ở phía sau và đi theo hướng ngược lại để vào thang máy.
Một trong những người đàn ông đó mặc bộ đồ màu xanh dương đậm, thân hình cao ráo, dáng thư sinh.
Ngay cả chỉ thấy bóng lưng thôi, cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tuấn tú, khí chất nho nhã và đôi mắt như những vì sao khi cười, rất giống với người trong ký ức của cô.
Anh Dịch Thần? Là anh ấy sao? Anh ấy đã quay về?
Lòng Kiều Hy rất hứng khởi, cô muốn đuổi lên để xem.
Xem … có phải là người đàn ông đó không.
Nhưng khi cô gái vừa bước lên, cô bị kéo lại bởi một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô.
Khi Kiều Hy quay lại, cô thấy Lục Lập Tiêu đã đến sau lưng cô và nhìn cô không biết: "Lén chạy ra đây làm gì?”
"Tôi ... tôi thích ra đây thì ra đây, liên quan gì đến anh?”
Kiều Hy liếc nhìn anh, cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay của Lục Lập Tiêu, quay người để nhìn.
Dòng cô thấy trước đó đã bước vào thang máy.
Đột nhiên, cô gái hơi chán nản.
Lục Lập Tiêu liếc nhìn về phía mắt cô và hỏi, "Đang nhìn gì vậy?”
"Không có gì!"
Kiều Hy thở dài, cúi đầu nhíu mày.
Khi Lục Lập Tiêu thấy rằng cô bé không tập trung nói chuyện với anh ta, cô ấy hỏi: "Vẫn đang giận tôi vì không cho cô ăn cua hay thịt đông pha?”
Kiều Hy vốn đã quên việc này, nghe Lục Lập Tiêu nói vậy mới nhớ lại, liền bĩu môi và nói một cách giận dữ: “Đồ nói dối, nói là dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, kết quả chỉ có một bát cháo trắng, còn không bằng tôi ăn đồ ăn mang về ở khách sạn nữa.”
"Đồ ăn mang đi không sạch, lại quá nhiều dầu mỡ! Cô mới khỏi bệnh, ăn thanh đạm một chút mới tốt, nhất là buổi tố. Cô coi, tôi cũng đâu ăn gì nhiều đâu? Sau bảy giờ vừa ăn thịt mỡ vừa uống rượu, chẵn lẻ cô muốn biến thành dạng như bộ trưởng Vượng?”
Nghe vậy, Kiều Hy nghĩ về bộ dạng của Bộ trưởng Vượng, mặt dầu, bụng bự đầu hói, mặt đầy thịt, cô không khỏi nổi da gà.
Phụ nữ chú tâm nhất là việc béo, vì sự nghiệp đẹp, có thể nhịn ăn thịt.
Nhưng Kiều Hy vẫn nheo mắt nhìn Lục Lập Tiêu: "Đã không cho tôi ăn đồ thì tại sao lại đưa tôi đến nơi này?”
“Tôi sợ cô ở khách sạn một mình sẽ buồn chán.” Lục Lập Tiêu bóp bóp chiếc mũi nhỏ của cô.
"Nhưng tôi đang ngồi ở đây như một kẻ ngốc, mấy anh nói chuyện tôi lại không thể xen vào, như vậy chẵn phải buồn chán hơn sao?”
"Vì vậy, tôi định đi về sớm cùng cô!”
"Hả? Thật sao? Chúng ta có thể đi về trước được rồi hả?” Kiều Hy nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"Ừ, túi xách của cô vẫn còn trong phòng riêng, tự đi lấy, tôi sẽ xuống lầu tình tiền rồi đợi cô!”
"Được!"
Kiều Hy ở đây đã rất nhàm chán, khi nghe nói được đi thì liền như vừa thoát nạn, vừa đi vừa nhảy về phía phòng riêng.
Cô không biết rằng người đàn ông phía sau cô nhìn bóng lưng cô, rồi nhìn theo hướng mà nhóm người ở hành lang đi mất khi nãy, đôi mắt lóe lên sự sâu sắc.
Khi Kiều Hy trở phòng riêng, cảnh tượng mà cô nhìn thấy … chỉ có thể dùng mù mịt chướng khí để mô tả.
Ba người lãnh đạo với ba người làm quan hệ công chúng đề say bí tỉ, trong cái phòng riêng đầy mùi của sự mập mờ.
Tiểu Trần, người vừa mời rượu nhiều nhất, lúc này đang đang ngồi trên cơ thể của Bộ trưởng Vượng, rót rượu cho ông ấy, để cho bàn tay người đàn ông đó luồng từ dưới tà áo cô ấy vào, sờ soạn trên người cô ấy ...
Hình ảnh thật hỗn loạn, Kiều Hy nhanh chóng lấy túi và cúi đầu chạy ra khỏi phòng riêng.
Tuy nhiên, cô không đi xuống cầu thang để tìm Lục Lập Tiêu, mà đi đến phòng riêng bên kia của hành lang.
Đẩy cửa mở ra, không có ai trong phòng.
Lúc nãy cô ấy nghe có người nào đó rời khỏi từ phòng này và gọi tên ‘Dịch Thần’!
Kiều Hy đi xuống cầu thang và đi đến quầy lễ tân để hỏi: "Xin chào, cho hỏi khách hàng phòng 2202 là ai vậy?”
"Rất tiếc, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng ở đây!"
"À ... bạn có biết Lục Tổng ở phòng 2208 không? Tôi là người đi cùng anh ấy buổi tối nay, nể mặt anh ấy, cô có thể thông cảm nói tôi nghe được không?”
Nghe nói cô là người của Lục Lập Tiêu, ánh mắt người ở quầy lễ tân lóe lên một sự ngạc nhiên và một sự kỳ lạ.
Nhìn cô ấy có vẻ sẽ không nói mình nghe, Kiều Hy lấy chiếc vương miện trên đầu mình xuống, đưa cho cô ấy: “Cái này tôi cho cô, cô giúp tôi kiểm tra thông tin khách hàng được không? Trên này có đính kim cương, rất có giá trị đó!”
Nghe thấy những lời đó, người kia nhìn cô rồi lại nhìn vào chiếc vương miện nhỏ mà cô ấy đưa, có vẻ như cô ấy đã động lòng.
Tôi nhìn xuống máy tính và nói: "Phòng 2202 không có khách tối nay!"
"Không thể nào! Tôi rõ ràng thấy họ đã đi ra khỏi phòng, phải có khách chứ, một trong số họ là một luật sư!" Kiều Hy xác nhận.
Nhưng thái độ của quầy lễ tân cũng rất chắc chắn: "Thật sự không có khách!"
Kiều Hy không tin, cô ấy đặt tay, ngước đầu qua nhìn lên màng hình máy tính của lễ tân, thông tin khách hàng phòng 2202 thực sự trống rỗng.
Tại sao lại như vậy?
Chẵn lẻ lúc nãy cô ấy nghe ai đó gọi ‘Dịch Thần’ và nghe giọng nói của anh Dịch Thần, đều là ảo giác?
Nghĩ không thông những điều này, tinh thần Kiều Hy hơi hoảng hốt.
Cô bước ra khỏi khách sạn và thậm chí đi ngang qua người đang đứng đó đợi cô là Lục Lập Tiêu, đôi mắt cô lờ đờ, cứ đi về phía trước.
"Kiều Hy!"
Người đàn ông gọi cô ấy đằng sau.
Kiều Hy mới bình tĩnh lại, mới thấy Lục Lập Tiêu, và thấy rằng khuôn mặt của anh ta hơi lạnh.
Người đàn ông tiến thẳng đến cô, ánh mắt cháy bỏng của anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái, "Đang nghĩ gì vậy? Đi mà hồn día để đâu mất vậy?”
“Không có gì?” Kiều Hy lắc đầu, nheo mắt lại, không nhìn anh.
Nhưng lại để người đàn ông nhìn rõ đầu cô ấy: "Cái vương miện nhỏ của cô đâu?”
"Hả? Vương miện nào?” Kiều Hy sờ vào tóc mình, mới phản ứng ra, “Anh nói cái vương miện đó hả? À … chắc là rớt rồi?”
"Rớt ở đâu? Tôi đi tìm với cô!”
"Không cần ... Không, ý tôi là tôi cũng không biết mình đã làm rơi ở đâu? Chắc không tìm được đâu! Người tôi là vậy, bị mất đồ hoài, lần sau anh đừng mua những thứ quý giá như vậy cho tôi nữa.” Kiều Hy nói một cách chột dạ.
Cô ấy lúc nãy dùng vương miện nhỏ để trao đổi thông tin nhưng không có thông tin gì cả.
Để cho cô lễ tân lời được một cái vương miện nhỏ, đã đeo lên đầu ngay rồi.
Kiều Hy sợ Lục Lập Tiêu quay lại và phát hiện ra, cũng sợ bản thân cô thấy rồi sẽ cảm thấy tiếc nuối, xót thương!
Nghe cô nói vậy, Lục Lập Tiêu cũng không có quay lại tìm.
Chỉ có điều, không biết tại sao ánh mắt người đàn ông nhìn cô, khiến cô có chút bối rối.
"Tôi làm mất vương miện, anh trách tôi phải không?” Cô gái hỏi anh ta.
"Lần sau cẩn thận hơn!" Lục Lập Tiêu chỉ nói một câu như vậy, rồi quay lại, "lên xe đi!"
"Ờ!"
Kiều Hy theo anh bước về chỗ đậu xe, nhưng khi đi ngang qua gian hàng rong bên đường, cô gái lại không bước tiếp nữa.
"Tôi muốn ăn một bát thịt gà khoai tây, được không?" Kiều Hy hỏi anh một cách đáng thương.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu quay lại, đi về phía gian hàng và lấy mười tệ ra từ ví của mình: "Cho cô ấy một bát!”
"Ok, có ngay!" Người dì bán hàng lấy cái hộp cơm hộp ra ngay lập tức, mút đầy một hộp, đưa cho Kiều Hy, "Em gái, em thật hạnh phúc? Muốn gì có đó, chú cô đối tốt với cô quá!”
Kiều Hy rất đói, cô nhận lấy cái hộp cơm hộp, liền ăn một miếng khoai tây, không nghe những gì người bán hàng nói.
Nhưng Lục Lập Tiêu, khi anh nghe nói anh là chú mặt lập tức lạnh, nhấn mạnh: “Tôi là người đàn ông của cô ấy, không phải chú!”
Nói xong, như thể để chứng minh gì đó, người đàn ông đột nhiên kéo Kiều Hy lại, cúi đầu và hôn môi cô.
"Ư ..."
Khoai tây trong miệng Kiều Hy sau khi cắn ra thì rất nóng, cô đang cố hít hà để khỏi nóng thì đột nhiên bị anh chặn lại.
Cô gái mở to mắt và nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn trước mặt cô, chỉ cảm thấy hơi nóng trong miệng không thể thoát ra được, và cô ấy nóng đến mức cô ấy như bị nổi bong bóng.
Cô muốn chống cự, vũng vẫy khỏi nụ hôn của Lục Lập Tiêu, nhưng người đàn ông cứ nắm vào sau gáy cô, không buông cô ra.
Người đàn ông mở môi cô, cuộn không khí nóng trong miệng, ngay cả những khoai tây chưa được nuốt trong miệng cô đều cuộn vào miệng anh, thưởng thức hương vị của khoai tây và cô.
Nụ hôn kéo dài trong năm phút, biết cô gái khó thở, Lục Lập Tiêu mới buông cô ấy ra.
Ngay trước vẻ mặt sững sờ vì ngạc nhiên của người dì bán hàng rong, người đàn ông bồng ngang cô gái lên, lên chiếc xe của mình.
"Á, khoai tây của tôi!"
Lúc được Lục Lập Tiêu bồng lên, chiếc hộp cơm trên tay Kiều Hy bị rung rẫy, trong đó có vài miếng khoai tây rơi xuống đất.
Cô gái chưa kịp tiếc nuối thì đã cảm thấy Lục Lập Tiêu sau khi bồng cô lên xe thì đè người xuống.
Hơi thở ấm áp được phun lên cổ cô gái, đôi môi mỏng mềm mại hôn lên tai cô.
Kiều Hy một tay cầm hộp cơm hộp, một tay chóng lên ngực Lục Lập Tiêu: “Anh làm gì vậy?”
"Tôi muốn cô!"
Lục Lập Tiêu nhìn cô gái dưới mắt và cơ thể đã chạm vào cơ thể cô, phản ứng đó không thể xem nhẹ.
"Đừng ..."
Nghe cô nói vậy, khuôn mặt của người đàn ông tối sầm lại: "Đừng quên hợp đồng của chúng ta, cô không được từ chối tôi."
"Không! Ý tôi là, đừng có ở đây, dì bán hàng rong còn đang nhìn mình kìa!" Kiều Hy giải thích.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu ngẩng cổ lên, qua cửa sổ thấy dì bán hàng rong quả nhiên đang nhìn về phía họ một cách tò mò, như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa xe của họ vậy.
Xem ra một lúc sau nếu làm ở đây chiếc xe sẽ lắc, chắc chắn sẽ bị bà ta thấy được.
Lục Lập Tiêu không quan tâm, chủ yếu là bởi vì cô bé này quá nhút nhát.
Không còn cách nào khác, người đàn ông chỉ có thể đứng dậy, lái xe trở lại khách sạn.
Vừa mới đến phòng khách sạn, Lục Lập Tiêu như không thể chờ đợi thêm mà đè Kiều Hy lên giường, cởi áo váy của cô.
"Đừng gấp như vậy, tôi muốn đi tắm trước đã.” Kiều Hy đẩy anh ra, ngồi dậy và muốn đứng dậy.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu vương tay kéo cô trở lại, để lưng cô gái áp chặt vào ngực mình, quay đầu cô gái lại, ép cô nhìn vào mắt mình.
"Cô chống cự với tôi như vậy! Có phải vì … trong lòng cô có người đàn ông khác?”