"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy cô không có cơm ăn, sẽ chết đói nên mới thương hại cô.” Thẩm Thiếu Khiêm kiêu ngạo nâng cằm, bộ dạng như đang bố thí cho cô gái trước.
Nghe vậy, Kiều Hy chớp mắt nhìn anh ta: "Tôi có cần lên giường với anh không?"
"Hai chữ lên giường mà cô cũng có thể nói ra mọi lúc mọi nơi?” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn cô đầy khinh bỉ.
"Rốt cuộc thì anh có cần không?”
Khi Kiều Hy hỏi điều này, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng một sự tinh ranh. Mí mắt cô hơi nhếch lên, tướng mạo rõ ràng rất quyến rũ, nhưng lại mang sự thanh khiết của một người không màng thế sự, nhìn vào đó, cổ họng Thẩm Thiếu Khiêm khô khốc.
Người đàn ông cuộn cổ họng của mình, nói: "Tất nhiên! Tôi đã nuôi cô, cô cũng phải trả gái một chút chứ.”
“Đã kêu tôi phải trả giá thì đó là một cuộc giao dịch tiền sắc bình thường. Do đó phiền anh thu lại cái thái độ như vị cứu tinh đó của anh đi, tôi không cần.”
Kiều Hy trợn mắt với anh một cái, rồi cúi đầu và nhìn đứa bé trong vòng tay: "Tiểu Tím, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến tên điên này nữa.”
"Ê!"
Thẩm Thiếu Khiêm bước về phía trước, ngăng trước mặt cô: “Tôi là một người đàn ông bình thường, đương nhiên sẽ có nhu cầu. tôi nuôi cô, bảo đảm cho cô cuộc sống thoải mái cả đời, để trả ơn, cô đi với tôi thì có gì là sai đâu?”
"Không có gì sai mà! Tôi biết đối với dân chơi như anh thì đây chỉ là một cuộc giao dịch bình thường. Nhưng tiếc là tôi không muốn chơi với anh, anh đi tìm người khác đi."
Thẩm Thiếu Khiêm vẫn chưa cam tâm: “Tại sao không chịu? Cô theo tôi chắc chắn sẽ tốt hơn theo Diêu Tân Viễn! Mỗi tháng hắn cho cô bao nhiêu? Tôi cho cô gấp đôi. Thêm nữa là tôi còn hứa chăm sóc cho cô và đứa trẻ nữa.”
Nghe vậy, Kiều Hy không thể không ngẩng đầu lên và nheo mắt quan sát Thẩm Thiếu Khiêm.
Người đàn ông bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt của cô bé, có chút hoảng, "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi cảm thấy rât kỳ lạ! Anh lúc nãy không phải nói một người đàn ông không thể chịu đựng được sự bê bối trong đời sống cá nhân của phụ nữ, còn sinh con riêng nữa sao? Vậy tại sao anh lại chịu nuôi tôi?”
Thẩm Thiếu Khiêm đứng khựng lại vì câu hỏi của Kiều Hy. Thành thật mà nói, anh ta cũng không biết tại sao.
Tại sao rõ ràng biết cô gái này không đứng đắn, đã có quan hệ với Lục Lập Tiêu và Diêu Tân Viễn, còn làm bạn gái của em trai mình qua, mà anh vẫn muốn có cô ấy như vậy?
"Tôi chỉ không muốn cô làm hại người thôi." Thẩm Thiếu Khiêm cố tình nói: "Cô đã lăng nhăng như vậy thì cứ theo tôi. Dù sao thì tôi cũng biết bộ mặt thật của cô, không vì quá khứ của cô mà làm khó cô, cô cũng không cần giả vờ giả vặt trước mặt những người đàn ông khác nữa.”
"Không ngờ Thẩm đại thiếu gia lại có tinh thần xã thân cứu người như vậy, thất khiến người khác khâm phục. Thiên hạ có biết bao phụ nữ lầm đường lạc lối, họ cần được giải cứu hơn tôi nhiều, anh hãy đi cứu rỗi những cô đó trước đi. Tôi ở đây không cần anh phải bận tâm.”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm tái mặt ngay lập tức, nắm tay Kiều Hy thật chặt: “Rốt cuộc thì tôi có gì không tốt? Cô theo bao nhiêu người đàn ông rồi mà vẫn từ chối tôi ?"
Bà Dung lúc này đang lấy thư đi ra, thấy Thẩm Thiếu Khiêm đang nắm một tay Kiều Hy, liền thay đổi sắc mặt, nắm lấy cây chổi bên cạnh đán vào người Thẩm Thiếu Khiêm.
"Anh thả tiểu Hy ra cho tôi!”
Với một lời hét lên của bà, những đứa trẻ khác trong trại mồ côi đều cầm những vũ khí như nồi niêu xoong chảo, ngăng trước mặt Thẩm Thiếu Khiêm: "Không được bắt nạt chị tiểu Hy.”
Thẩm Thiếu Khiêm bị một chổi trên lưng, thấy đột nhiên xuất hiện những đứa trẻ như vậy, anh liền giật mình: "Ở đâu ra nhiều tiểu quỷ như vậy?"
"Anh mới là tiểu quỷ! Tên khốn, còn không thả chị Tiểu Hy ra.”
Tiểu Hồng thấy cánh tay đang nắm lấy tay Kiều Hy của Thẩm Thiếu Khiêm, liền cắn vào nó.
"Suỵt ..."
Thẩm Thiếu Khiêm bị đau, muốn đẩy người cắn mình ra, nhưng thấy đối phương là một đứa con nít, lại không nỡ.
Điều quan trọng là những đứa trẻ này ập ra, có đứa cắn tay, có đứa nắm lấy chân của mình, trực tiếp khiến một người đàn ông cao hơn một mét tám năm bị vay tại chỗ.
"Chị Tiểu Hy, chúng tôi đã ngăn anh ta lại, chị chạy nhanh lên! Đừng để kẻ xấu bắt được!”
"Những ... những đứa này không phải đều là con của cô chứ?” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn Kiều Hy một cách ngạc nhiên.
"Anh nói bậy bạ gì đó!” Bà Dung lại đập một chổi lên người Thẩm Thiếu Khiêm , “Tiểu Hy của chúng tôi bản thân còn là một đứa trẻ, đừng nghe những lời đồn bên ngoài mà làm mất uy tín của cô ấy."
Cũng đúng, xem đứa trẻ lớn nhất ở đây đã bảy tám tuổi rồi, làm sao có thể là Kiều Hy sinh ra được.
Như vậy Thẩm Thiếu Khiêm lại càng không hiểu: "Vậy đứa bé trong vòng tay cô ấy ở đâu ra?”
"Đó là người ta vứt ở trước cửa trại mồ côi, tiểu Hy tốt bụng nên nhặt về chăm sóc. Trại mồ côi chúng tôi không có tổ chức từ thiện tài trợ, mấy năm nay đều do một tay Tiểu Hy vừa họp vừa làm để duy trì, một mình chăm sóc bao nhiêu đứa trẻ mô côi tàn tật này! Những tên lưu manh như anh đều là cha mẹ nhà họ Kiều phái đến phải không? Mấy người tại sao cứ phải chóng đối một đứa trẻ lương thiện như vậy?” Bà Dung vừa khóc vừa than.
“Cha mẹ nhà họ Kiều gì?” Thẩm Thiếu Khiêm lúng túng.
"Bà Dung, anh ấy khác với những người đến phá phách kia.” Người nãy giờ im lặng Kiều Hy, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích, nói với mấy đứa trẻ đang dùng vũ khí hướng về người lớn, “Các em đừng lo, cũng mặc kệ anh ta đi! Vào đây, chị phát kẹo cho mấy em!”
......
Khi Kiều Hy ra khỏi trại trẻ mồ côi, cô thấy chiếc xe của Thẩm Thiếu Khiêm vẫn dừng ở trước cửa.
Ngay khi cô gái đang phát kẹo cho bọn trẻ, Thẩm Thiếu Khiêm đã biết rõ mọi thứ thông qua bà Dung.
Thấy cô gái bước ra từ cánh cửa, không nhìn anh mà đi thẳng, Thẩm Thiếu Khiêm lái xe đuổi theo, kéo cửa sổ xe xuống: "Lên xe, tôi chở cô về"
"Không cần."
"Có xe miễn phí, tiết kiệm tiền đi xe cho cô, cô cũng không ngồi?”
Nghe anh ta nói vậy, Kiều Hy cảm thấy cũng có lý. Vã lại thấy Thẩm Thiếu Khiêm bây giờ đã bình tĩnh trở lại, không làm phiền cô như ở trước cổng trường nữa.
Vì vậy, cô gái kéo cửa và ngồi lên xe.
Người đàn ông trong xe quay lại nhìn cô và hỏi: "Lời của bà Dung ở trại mồ côi khi nãy là thật phải không?”
"Anh muốn tin thì nó là thật, không muốn tin thì là giả.”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm, cau mày: "Đừng đưa cho tôi một câu đố, tôi đang hỏi cô đó có phải là sự thật không? Cô thật sự lương thiện như vậy, đang chăm sóc trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ tàn tật đó giờ?”
"Tôi nói qua nhiều lời như vậy, anh tin được bao nhiêu câu? Lương thiện hay không tự anh phán đoán, tôi nói thêm cũng vô dụng thôi.”
Thẩm Thiếu Khiêm cẩn thận nhìn vào khuôn mặt sạch sẽ của cô gái và đột nhiên nhận, có thể mình đã hiểu lầm cô ấy.
"Trước kia, khi thu phí chia tay mà tôi đưa cho cô, cô đều đã dùng nó cho trại trẻ mồ côi rồi? Cô có lòng tốt như vậy, tại sao không giải thích?"
"Không có gì để giải thích." Kiều Hy cuộn tròn môi của mình và nói: "Tôi chấp nhận sự theo đuổi của những anh chàng nhà giàu, sau đó lại thu phí chia tay của người ta cho tôi, trong mắt người khác là lừa dối tình cảm, trong mắt tôi là cướp phú tế bần. Mọi việc đều có tính hai mặt cả.”
"Cướp phú tế bần?” Thẩm Thiếu Khiêm nghe cô miêu tả bản thân sử dụng cụm từ này, cảm thấy hơi nực cười, "Cô yêu nhiều như vậy chỉ để có được chút tiền phí chia tay đó? Sao cô không cưới một trong số đó, biến người đàn ông ấy thành cây rung tiền của mình không phải tốt hơn sao?”
"Tin hay không tùy anh, nhưng mỗi khi tôi yêu đều không phải vì tiền mà là từ sự thật lòng! Bao gồm cả em trai của anh! Chỉ là sau khi tìm hiểu thì tôi phát hiện hai người ở với nhau không hợp nhau. Họ chỉ thích ngoại hình của tôi, hoặc là chỉ muốn lên giường với tôi, khi bị gia đình phản đối hoặc gây áp lực thì cái loại tình hình xấu do yêu chưa đủ sâu đậm sẽ bọc lộ ra, nên tôi mới chia tay với họ.
Kết quả đã được định sẵn như vậy, vậy thì tôi lấy lại một số tiền chia tay nhỏ để bù đắp cho thời gian thanh xuân lãng phí của tôi thì có gì sai? Chút tiền này đối với họ chỉ như chút ít tiền tiêu vặt, nhưng đối với trại mồ côi thì đủ cho bọn trẻ ăn trong cả năm trời, chỉ có thể nói là sử dụng hết tác dụng của nó” Kiều Hy nói một cách ngay thẳng.
"Vậy em trai tôi thì sao? Anh ta lúc đó phải chịu áp lực từ gia đình mà muốn cưới cô, bị người nhà tôi đưa ra nước ngoài, sau bao nhiêu năm vẫn còn nhung nhớ đến cô, đây không phải là tình yêu đích thật thì là gì? Cô cũng đã lấy phí chia tay rồi đó thôi, còn bỏ mặc anh ta nữa?”
"Khi gia đình anh gửi anh ấy ra nước ngoài, là trói tay trói chân anh ấy rồi đưa anh ấy đi phải không?” Kiều Hy hỏi anh ta.
Thẩm Thiếu Khiêm không hiểu ý cô và lắc đầu.
"Vậy, bao nhiêu năm nay, có người cấm túc hay xiềng xích anh ta không?”
"Không ..."
"Vậy thì đúng rồi đó? Không ai trói tay chân anh ấy, nếu anh ấy thật lòng với tôi, anh ta có thể đến tìm tôi mà.” Kiều Hy nói.
"Nhưng nếu anh ấy trở về nước mà tìm cô, sẽ bị ba tôi đuổi khỏi nhà, tương lai tiền đồ sẽ bị hủy hoại!"
"Điều đó có nghĩa là trong mắt anh ấy, người nhà và tiền đồ quan trọng hơn. Tôi đã xếp sau như vậy thì làm sao được gọi là yêu thật lòng nữa?” Kiều Hy hỏi lại.
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm khựng lại.
Anh nheo mắt lại và nhìn cô gái bên cạnh anh, đột nhiên phát hiện ra rằng đây là lần đầu tiên cô thực sự biết cô.
"Người đàn ông lý tưởng của tôi, không cần có điều kiện tốt gì, tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể yêu tôi một cách không chùn bước. Vì tôi mà bỏ mặt cả thế giới. Chỉ cần anh ấy có quyết tâm này, dù có mất đi tiền đồ, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Kiều Hy nói.
"Ồ ... một người đàn ông như vậy, tôi e rằng cả đời cô cũng sẽ không gặp được!” Thẩm Thiếu Khiêm cười chế nhạo.
Nghe, Kiều Hy trừng mắt với anh một cái, không nói gì nữa.
Những người giàu có như anh, có quyền có thế đồng thời cũng quen thuộc với chủ nghĩa thực dụng của bản chất con người. Hơn nữa, Thẩm Thiếu Khiêm đã bước vào xã hội trong nhiều năm, đã sớm qua cái tuổi tin tưởng vào tình yêu.
Mà Kiều Hy vẫn là một sinh viên, cô ấy đã không trải qua sự tàn ác của xã hội, đương nhiên có theo chút chủ nghĩa lý tưởng.
Giá trị quan của hai người khác nhau, tiếp tục thảo luận cũng sẽ như không.
Thấy cô không nói chuyện nữa, Thẩm Thiếu Khiêm lại cảm thấy buồn chán.
"Cô đã cao ngạo như vậy, tại sao lúc trước cô đi theo Lục thiếu gia? Bây giờ lại theo Diêu Tân Viễn?" Thẩm Thiếu Khiêm hỏi cô.
"Lý tưởng là rất phong phú nhưng thật tế thì rất gầy gò. Tôi là một con kiến bị áp bức nặng ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, làm gì có quyền chọn lựa?” Kiều Hy nói một cách bất lực, “kiên trì cái lý tưởng đó trong thế giới thực tế tàn bạo, tôi sẽ chết đói."
"Nếu cô chọn, cô chọn tôi hay là Diêu Tân Viễn?" Thẩm Thiếu Khiêm hỏi cô ấy.
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn nghiêng anh ta một cái: "..."
"Cô đừng nói là cô vẫn còn nhớ tới Lục thiếu gia nha?” Thẩm Thiếu Khiêm nói một cách chắc chắn, "Anh ấy sẽ không muốn có cô đâu."