Kiều Hy không hoàn toàn hiểu được lời của Lục Lập Tiêu nhưng cô có thể hiểu được cái suy nghĩ qua ánh mắt của người đàn ông.
Như sự trỗi dậy của lốc xoáy trên biển ban đêm, nuốt tất cả mọi thứ trong im lặng, hút cô vào đáy biển vô biên tối tâm!
Đặc biệt là bàn tay của người đàn ông trên đùi cô, nó rất nóng ... nóng đến mức khiến mặt cô ấy đỏ lên, bụng cũng nóng theo!
Có một cảm giác rất lạ được ủ trong cơ thể, Khiến cô sợ hãi trong tiềm thức!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên một cách không đúng lúc và phá vỡ bầy không khí trong phòng.
“Anh rể, có người gọi điện thoại cho em! Em nghe điện thoại trước nhe!”
Kiều Hy như được tha mạng, người cô chui ra từ dưới cánh tay của Lục Lập Tiêu một cách linh hoạt, đi đến lấy chiếc điện thoại, vị cứu tinh của cô, mà Lục Lập Tiêu đặt ở đầu giường.
Người gọi cho cô là Từ Khả Tâm!
“A lô, Khả Tâm, cuối cùng có phải mẹ bà đến đón bà không?” Kiều Hy hỏi với vẻ lo lắng.
“Tiểu Kiều, tui cảm thấy như mình sắp xong rồi!”
Giọng nói vừa buồn bã vừa lo lắng vang lên từ trong điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay mẹ tui bị cha dượng dẫn đi tiếp bạn bè và người thân nhà bên đó, không có thời gian đến trường đón tui! Mẹ tui kêu con trai của cha dượng đến trường đón tui!”
"Cái gì? Là người anh trai … mà sắp sống chung với bà đó hả?”
"Ừ! Giáo viên phụ đạo nói với anh ấy việc tui xem tạp trí đồi trụy, buổi tối đám cưới của ba mẹ tui, tui không dám ngẫn mặt trước mặt anh ấy! Nhưng điều quan trọng là, anh ta còn kêu tui sau khi ăn cưới xong đến khách sạn với anh ấy. Tiểu Kiều, bây giờ tui sợ lắm, bà nói coi anh ấy có ý gì?”
"Anh ấy kêu bà đi khách sạn với anh ấy? Chắc anh ấy tưởng bà coi loại tạp chí đó, nên muốn bắt nạt bà phải không?” Kiều Hy nói một cách lo lắng.
Trong xã hội ngày nay, đã có rất nhiều chuyện về người anh trai bắt nạt người em gái không cùng huyết thống.
Lúc trước, Kiều Hy còn thấy trên báo có đưa tin rằng có một người anh trai đã xx em gái trên danh nghĩa của mình ở trạm xe nữa!
Thời gian trước, cô có nghe qua Khả Tâm nói, anh trai bên cha dượng đã hai mươi tám tuổi, đàn ông ở độ tuổi này rất xung sức. Khả Tâm tuy có chút tròn nhưng có vẻ đẹp rất ngọt ngào, dễ thương, là kiểu mà đàn ông rất yêu thích, cũng khó trách người ta có ý xấu với cô ấy.
“Khả Tâm, bà đừng đi khách sạn với anh ấy!"
"Nhưng anh ấy đã đưa tui đến khách sạn!"
"Cái gì?"
"Chú Đường ở với mẹ tui, họ phải chiêu đại bạn bè thân thích đến khuya, nên dặn anh trai nhà họ Đường chở tui về nhà, tui không thể từ chối được, anh ấy thì lái xe chở tui đến cửa khách sạn. Giờ anh ấy vào mang thẻ phòng khách sạn quay lại rồi, tiểu Kiều, bây giờ tui phải làm sao đây?” Từ Khả Tâm nói với âm lượng rõ ràng đã nhỏ lại, giọng nói run rẩy.
"Khả Tâm, bà đừng sợ. Nói tui nghe khách sạn nào, tui qua cứu bà!”
......
Lục Lập Tiêu ngồi trên giường đọc tài liệu, nhưng tai anh vẫn lắng nghe cô nói chuyện điện thoại.
Thấy cô cúp máy điện thoại liền vội vã thay quần áo và giày, anh hỏi: “Đi đâu?”
“Bạn tốt nhất của em bị người anh trai không chung huyết thống của cô ấy dẫn đến khách sạn, em sợ cô ấy bị bắt nạt!” Kiều Hy nói trong lo lắng.
"Vậy thì báo cảnh sát!”
“Không thể báo cảnh sát! Mẹ Khả Tâm hôm nay tái hôn, gia đình hai bên quan hệ vốn không được tốt, bây giờ cũng chưa rõ người anh trai cô ấy có thật sự muốn bắt nạt cô ấy không. Em qua đó xem tình hình thì tốt hơn!”
“Một con bé con như cô, qua đó có tác dụng?”
Nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy có lý, một mình cô đi không có tác dụng gì.
Mắt cô đảo một cái, nhìn Lục Lập Tiêu: “Anh rể, anh có thể đi với em không? Bây giờ khuya rồi, không còn xe buýt nữa!”
Tuy nhiên, người đàn ông trên giường không hề động đậy: "Tôi không bao giờ lo chuyện bao đồng cả!”
“Một cô gái tốt như Khả Tâm, sao anh lại có thể nhẫn tâm để cô ấy bị bắt nạt, thấy chết không cứu?”
"Nếu tôi không đi, thì làm sao gọi là thấy được?”
Thấy Lục Lập Tiêu không có ý giúp đỡ, Kiều Hy không khỏi lén nghiến răng.
Anh chàng này thực sự là một con vật máu lạnh!
“Thôi, anh ta không đi thì mình tự đi!”
Kiều Hy lục cặp sách của mình, lấy ra năm mươi đồng.
Cô ra giá cao thì chắc chắn sẽ bắt được xe!
Lục Lập Tiêu thấy động tác của cô, nói như tạt nước lạnh lên đầu cô: “Từ Lục gia bắt xe, may mắn cũng phải đợi nữa tiếng, cô nghĩ đi đến đó kịp?”
"Nhưng em cũng phải đi, ai bắt nạt Khả Tâm, em sẽ cho hắn phải trả giá!”
Trong giọng điệu của Kiều Hy, rõ ràng là có sự khiếu nại sự thờ ơ của Lục Lập Tiêu.
Thấy cô nhất quyết đi ra ngoài, khi cô gái bước ra đến cửa, người đàn ông giơ tay bắt cô lại.
"Thả em ra!”
"Không có tý thịt gì, thậm chí một cánh tay của tôi cô cũng không đủ sức kéo ra, cô muốn thành món tráng miệng cho người ta?”
"Điều đó không quan trọng!"
Kiều Hy hiện tại chỉ lo lắng cho sự an toàn của Từ Khả Tâm, cô đang hoảng loạn, thấy Lục Lập Tiêu ngăn cô lại, lo lắng đến đỏ cả đôi mắt, miệng cô không giữ được quy tắc gì nữa.
"Cô bé, tính khí khá là nóng nẫy!"
Lục Lập Tiêu liếc nhìn cô, trong giây tiếp theo, một thứ được nhét vào tay Kiều Hy.
Đó là chìa khóa xe!
“Cầm giùm tôi!”
Kiều Hy nhìn chiếc chìa khóa xe trên tay một cách bất ngờ, và người đàn ông đã đứng dậy khỏi giường.
Ý của anh ta là sẽ đi với mình, mặt Kiều Hy lập tức lộ sự vui mừng và ngạc nhiên: ”Anh rể, anh hứa đi qua đó với em?”
Cô quay đầu vui vẻ, thì thấy Lục Lập Tiêu đứng trước tủ quần áo, đang quay lưng lại với mình và thay bộ đồ ngủ ra.
Gương tủ quần áo phản chiếu thân thể người đàn ông mạnh mẽ từ cơ ngực nở nang đến cơ bụng gợi cảm, khiến cho mặt Kiều Hy đỏ bừng, cô nhanh chóng quay đầu lại.
Một phút sau, người đàn ông vỗ vai cô một cái, đi trước cô.
"Đi thôi!"
"Ồ!"
Kiều Hy gật đầu và nhanh chóng giữ chìa đi theo anh.
Lục Lập Tiêu cao mét tám mét bảy, anh bước những bước chân nhanh và dài ở phía trước, Kiều Hy phải chạy nước kiệu mới có thể theo kịp anh.
Đi phía sau, cô chỉ thấy bóng dáng cao to của người đàn ông trước mặt.
Vì là ra đường vào đêm khuya, Lục Lập Tiêu thay một bộ đồ thể thao màu xám mà anh thường mặc để chạy bộ. Thiết kế nhẹ nhàng khiến vai, eo, thân hình người đàn ông được phơi bày ra, vẻ lạnh nhạt bình thường ít đi, thay vào đó là vẻ dịu dàng, mềm mại như ánh nắng mặt trời.
Lần đầu tiên, Kiều Hy cảm thấy Lục Lập Tiêu cũng khá tốt!
Mặc dù trước đây anh hơi hung hăng, nhưng trong thời khắc quan trọng, anh vẫn chịu giúp cô đi cứu Khả Tâm.
Sau khi lên xe, cô gái đeo dây an toàn, cùng lúc Từ Khả Tâm gởi địa chỉ khách sạn qua.
"Anh rể, khách sạn Địch Hào, anh biết đường đi không?”
"Biết!"
Người đàn ông trả lời một tiếng và chiếc xe đã lăng bánh.
Nhìn Lục Lập Tiêu đang lái xe một cách cẩn thận, Kiều Hy do dự một lát, rồi nói: “Anh rể, cám ơn anh chịu đi với em cứu Khả Tâm!”
“Không có chi!” Người đàn ông vẫn với khuôn mặt thờ ơ thường thấy của mình, "Cô bây giờ là người phụ nữ của tôi, tôi vẫn chưa ăn thì làm sao có thể để cô thành món tráng miệng cho người khác được?”
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Cô thề rằng một chút cảm giác tốt đẹp vừa rồi của cô đối với Lục Lập Tiêu lại bị dập tắt!
Người đàn ông này chỉ coi cô như là thức ăn, xem ra tốt nhất sau này cô nên tránh xa anh ta ra để tránh bị ăn thịt!
Khách sạn Địch Hào, là khách sạn bảy sao lớn nhất Nam Thành!
Trước đây nghe nói cha dượng Khả Tâm rất giàu có, xem ra đó là sự thật!
Lục Lập Tiêu dẫn Kiều Hy đi vào, ngay lập tức có lễ tân nhận ra và đón tiếp anh.
Mắt đối phương khá sắc nét, nhìn thấy cô bé theo sau Lục Lập Tiêu, liền hỏi: “Lục Tổng, lần này cần cung cấp thêm thiết bị gợi tình cho phòng tổng thống của ngài không?”
Nghe vậy, mặt Kiều Hy lập tức đỏ lên!
Lục Lập Tiêu không có phản ứng gì, anh ta không quan tâm đến câu hỏi của lễ tân, chỉ nhìn Kiều Hy: “Phòng số mấy?”
"A!" Kiều Hy dùng một tay che mặt mình lại, trả lời, “8802!”
Nghe thấy số phòng này, đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên một sự ngạc nhiên.
Tầng 88 là phòng tổng thống, chỉ có hai phòng,8801 là của riêng anh ta, 8802 là của ......
Dẫn Kiều Hy đến thang máy, rất nhanh chóng đã đến cửa phòng 8802.
Cô gái vội vã ra khỏi thang máy và đi đến rung chuông cửa, thấy không có phản ứng, cô trực tiếp áp tai vào cánh cửa, cũng không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Lục Lập Tiêu kéo cô ra, nói với nhân viên phục vụ lên cùng: “Mở cửa đi!”
"Lục Tổng, vữa nãy khách hàng có dẫn một cô bé đi vào trong, có thật muốn mở cửa không?” người phục vụ hỏi một cách thận trọng.
"Mở!"
Lục Lập Tiêu là cổ đông lớn nhất của khách sạn, anh đã nói vậy thì người phục vụ chỉ có cách phải mở cửa bằng thẻ phòng dự phòng.
"Á!"
Ngay sau khi mở cửa, Kiều Hy nghe thấy tiếng hét của cô gái truyền ra từ bên trong.
"Khả Tâm ..."
Nghe ra đó là giọng của Từ Khả Tâm, Kiều Hy liền chạy vào.
Phòng Tổng Thống này rất lớn, Kiều Hy bước vào phòng khách, băng qua khu vực tập thể dục chức năng mới tìm được phòng ngủ, nơi âm thanh phát ra.
Cô vừa đúng thấy được Từ Khả Tâm chạy từ bên trong ra với vẻ mặt bối rối.
“Khả Tâm, bà không sao chứ? Có bị bắt nạt không?”
"Tiểu Kiều, cuối cùng bà cũng đã đến! tui … tui …”
Từ Khả Tâm không biết là đang lo lắng hay đang mắc cỡ, cô không nói nên lời. Nhưng Kiều Hy thấy cô như đã tắm xong, trên người mặc áo ngủ của khách sạn, đôi tay ôm trước ngực, nắm chắc cổ áo, mặt đỏ bừng … đây là biểu hiện rõ ràng của việc bị bắt nạt?
“Thằng khốn, tui sẽ tính sổ với anh ấy giúp bà!”
Kiều Hy nói xong, cô bước đến phòng ngủ lớn một cách giận dữ. Tuy cô thường ngày hay nhẫn nhịn, nhưng khi biết được có người bắt nạt bạn cô, cô tuyệt đối không nhẫn nhịn.
Từ Khả Tâm nhanh chóng ngăn cô lại: “Tiểu Kiều, bây giờ bà không vào được!”
"Tại sao?"
"Bên ... bên trong ... có người!” Từ Khả Tâm đỏ mặt.
"Tui biết, trong đó không phải có người anh trai cầm thú bên cha dượng của bà sao? Tui sẽ giúp bà cho anh ấy một bài học!”
"Tiểu Kiều, bà không rõ tình hình bên trong … thật sự không vào được …”
Từ Khả Tâm cố gắng ngăn cản cô, cô ấy tuyệt đối không được cho Kiều Hy thấy tình hình bên trong, thật quá xấu hổ.
Điều họ không biết là họ ở bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, phòng ngủ của phòng tổng thống đều nghe hết rồi.
Hai phút sau, Đường Cảnh Thiên với thân hình cao to, dáng vẻ nho nhã xuất hiện từ phòng ngủ, trên người anh mặc chiếc áo ngủ của khách sạn.
Nhìn tình hình bên ngoài, người đàn ông lóe lên sự hoài nghi trong mắt: “Lục thiếu gia? Nha đầu nhà họ Kiều? Sao các người lại đến phòng tôi vậy?”
"Bác … bác sĩ Đường? sao lại là anh?”