Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4174


Vì lần trước cô nói có ma bên ngoài cửa sổ mà không ai tin nên lần này Kiều Hy không dám la làng lên nữa.



Cô ấy chỉ lặng lẽ lấy chiếc camera lỗ kim xuống!



Sau đó cô không dám tắm nữa, khi ngủ cô cũng không dám thay quần áo vì cô sợ không biết còn camera nào khác mà cô không biết không.



Sáng hôm sau, Kiều Hy lấy quần áo thay đến phòng vệ sinh của trường mà tắm rửa.



Kiều Hy thay quần áo, ra khỏi phòng tắm, Từ Khả Tâm đi xung quanh cô nhìn một cách tò mò.



"Tiểu Kiều, tui phát hiện dạo gần đây phong cách mặc đồ của bà thay đổi rất nhiều!"



Hôm nay Kiều Hy mặc một chiếc áo đầm màu xanh nhạt, cổ búp bê, một cái nơ lớn ở trước ngực, vui tươi và dễ thương.



"Quần áo ngày xưa của tui bị Lục Lập Tiêu bỏ hết rồi, mấy cái này để là anh ta mua cho tôi! Bà cũng thấy mắt thẩm mỹ của anh ta rất lạ phải không?” Kiều Hy than phiền.



"Không có, tui thấy bộ này rất đẹp! Hồi xưa bà mặc đồ bỏ của Kiều Chi, họ cố ý để bà mặc hở hang như vậy, để gánh họa giùm cô ất, khiến người ta nghi ngờ bà không đứng đắn. Anh rể bà bỏ hết mớ đồ đó, mua mấy đồ dễ thương và bảo thủ này cho bà là để bảo vệ bà!”



"Không phải có một câu nói như vậy sao? Người đàn ông khác đều hy vọng gái đẹp mặc càng ít càng tốt, chỉ có người đàn ông yêu bà thật lòng mới hy vọng bà mặc ấm! anh rể bà sợ bà bị người ta bắt nạt, trong lòng anh ta chắc là nghĩ vậy đó …”



"Hem!" Từ Khả Tâm hắng giọng và học giọng của Lục Lập Tiêu, "Cơ thể người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới được nhìn thấy!"



"Haha! Bà coi nhiều Tổng Tài bá đạo quá rồi phải không?” Kiều Hy chọc đầu cảu Từ Khả Tâm một cái, “Tỉnh lại đi!”



"Tui nói thật đó, anh rể bà thích bà thật sự, tui dám chắc chắn.” Từ Khả Tâm vỗ ngực bảo đảm.



Tuy nhiên, khi nghe vậy, Kiều Hy chỉ nhìn nghiêng cô ấy một cái, vẫn như nói rằng cô ta không tin.



Làm thế nào một nhân vật như Lục Lập Tiêu lại thích cô được cơ chứ?



Tối đa, chỉ một chút quan tâm đến thân thể của cô thôi.



Xét cho cùng, anh ta ... không phải sớm muộn gì cũng cưới cô thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó sao?



Hôm nay là ngày lớp phát sóng báo cáo bài tập về nhà.



Mọi người đều rất mong chờ nhiệm vụ phỏng vấn đã được giao trước đó, bởi vì nghe nói rằng Lục Mộng Tình đã mời một ngôi sao nổi tiếng nhất nước, Hạng Tinh Hạo



Vì vậy, tất cả học sinh đang mong chờ!



Không chỉ các bạn cùng lớp trong cô, mà còn nhiều sinh viên của khoa khác, thậm chí những sinh viên của trường khác cũng đến xem, hội trường nhỏ xíu, chen chút nhau rất đông đút!



Lục Mộng Tình di nhiên là rất tự hào rồi, hôm nay cô ấy cố ý đặt may mộ bộ lễ phục cao cấp, chuyên dùng để phỏng vấn!



Còn những bộ váy của những người như Ninh Phi Ân đều là đồ mượn từ văn phòng nhà trường.



Vật liệu thô ráp mặc lên người khiến da bị ngứa ngáy, nhưng cũng phải cố chịu đựng.



Trước khi báo cáo bắt đầu, Từ Khả Tâm đột nhiên nhận được một cú điện thoại, và sắc mặt cô như gặp sấm chớp lúc bầu trời trong xanh.



"Tiêu rồi, tiểu Kiều! Ông già nặng đường của chúng ta nói rằng hôm nay ra đường bị té gãy chân, không đến được!”



"Cái gì?"



"Mọi thứ đã sẵn sàng. Nếu ông ta không đến được thì một lát chúng ta phỏng vấn ai đây?” Từ Khả Tâm lo lắng.



Nghe vậy, Kiều Hy cũng cau mày với tình thế tiến thoái lưỡng nan.



Nhìn xung quanh, những vị khách mời của các sinh viên khác đã đến đông đủ, một số còn không phải là nhân vật bình thường nữa, mọi người đang gấp gáp, chắc chắn không thể vì nhóm của họ mà bị trì hoãn thời gian.



"Làm sao đây tiểu Kiều? Nếu chúng ta không có khách mời phỏng vấn thì mất điểm số môn này không nói, còn mất luôn tư cách làm mc của đêm đón tiếp học sinh mới nữa đó! Nghe nói giám khảo là đài truyền hình thành phố Nam Thành của chúng ta, tui vốn muốn biểu hiện tốt ngày hôm nay để lấy điểm nữa chứ.” Từ Khả Tâm hơi chán nản.



"Đừng lo! Bây giờ còn mười phút mới bắt đầu, nhóm mình xếp thứ năm, tiếc mục mỗi người có mười phút, nghĩa là trừ thời gian bốn nhóm trước, tụi mình còn năm mươi phút! Còn thời gian tìm khách mời khác đến thay thế!” Kiều Hy phân tích một cách lý trí.



"Nhưng tìm ai được chứ?”



Từ Khả Tâm lo lắng, hễ lo lắng là bộ não cô như ngưng hoạt động, chỉ có thể nhìn chằm chằm Kiều Hy.



"Nghĩ xem trong những người quen, có ai đặt biệt, có giá trị phỏng vấn không! Vì đã không kịp chuẩn bị nội dung phỏng vấn rồi, chỉ có thể tìm người quen, một lát mới có thể phát huy được!”



"Những người quen?" Từ Khả Tâm suy nghĩ theo hướng của cô, "Người quen của tui có bà, mẹ tui, mới có cha dượng, anh …”



Ngay lập tức, Từ Khả Tâm dường như đã nghĩ ra một ý tưởng hay: "Tiểu Kiều, bà thấy anh trai tôi thì sao?”



"Được đó!”



Anh trai của Từ Khả Tâm, Đường Cảnh Thiên, người giàu có nổi tiếng ở Nam Thành.



Nghe nói anh ta chưa tốt nghiệp đại học đã ra ngoài lập nghiệp, thoát khỏi gia đình mà làm nên tất cả với bàn tay trắng, gây dựng lên bệnh viện tư nhân cao cấp Cảnh Thiên, loại bệnh viện tư nhân có chế độ và phục vụ rất vip tận tình, hiện nay các thành phố lớn trong toàn quốc đều có chi nhánh, có thể nói là rất thành công.



Vì vậy, Đường Cảnh Thiên cũng là đại diện của các doanh nhân xuất sắc nổi bật trong thế hệ thứ hai của người giàu!



Điều quan trọng nhất là khuông mặt của anh ấy cũng đẹp trai, khí trường cũng đủ, qua đây cũng đủ trấn ác rồi.



"Anh trai của bà có đến được không?"



"Tui không biết! Để tui hỏi anh ta thử?”



Từ Khả Tâm nói xong, lấy điện thoại ra và gọi.



Thật ra thì trong lòng cô cũng không dám chắc là người anh trai này có đi không, dù sao thì mẹ cô mới kết hôn với cha dượng không được bao lâu, cô với anh ta cũng không quen thân lắm.



Người con trai đó như một vị thần, con người ta chỉ có thể ngước nhìn.



Từ Khả Tâm bình thường ở nhà luôn cố tránh mặt anh ấy, vì hễ nhìn thấy anh ấy là cô sẽ lo lắng và đỏ mặt.



Ngay cả trong lúc nghe tiếng chuông chờ điện thoại, cô gái cũng có thể nghe thấy nhịp tim của mình.



"A lô?"



Bên kia đã bắt máy, nghe giọng nói ung dung và từ tính, Từ Khả Tâm không khỏi đỏ mặt.



Nhưng vẫn cố gắng kể tình hình ở đây.



"Anh … anh trai, lớp tụi em hôm nay nộp … nộp bài tập phỏng vấn, khách mời của em và tiểu Kiều có chuyện đột suất, không … không đến được! Anh có thể … thể đến giúp tụi em không?”



Bình thường Từ Khả Tâm nói chuyện rất trôi chảy, nhưng không ngờ khi nói chuyện với anh trai cô thì lại lắp bắp như vậy.



Kiều Hy nghe cô ấy nói mà cảm thấy gấp gáp, cô muốn lấy điện thoại và nói giúp cô ấy.



"Cái gì? Anh … anh … anh đồng ý rồi hả? tốt … tốt quá!”



Nghe vậy, đôi mắt của Kiều Hy sáng lên: "Anh ta hứa giúp mình rồi hả?”



"Ừ!" Từ Khả Tâm cup máy điện thoại, nói chuyện hồi phục bình thường ngay lập tức, "Tiểu Kiều, tui cảm thấy anh trai của tui đẹp trai quá! lại có năng lực, lại có tiền, khí chất lại nho nhã, thật là hoàn hảo! Tui ghen tị với bạn gái của anh ấy quá!”



Đề cập đến bạn gái Đường Cảnh Thiên, Kiều Hy nhớ lần trước họ đã nói xấu Lục Lập Tiêu trong nhà vệ sinh.



Cô không có ấn tượng tốt về người phụ nữ đó, nhưng nghĩ lại người ta là bạn gái của Đường Cảnh Thiên, liên quan gì tới mình?



Bên đây, Đường Cảnh Thiên gác máy điện thoại, nói với người đang ngồi mặt trước mình, Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, khách mời phỏng vấn của cô em nhà tôi với con bé nhà anh có chuyện đột suất, không đến được, anh có hứng thú đi giải cứu họ với tôi không?”



Cuộc phỏng vấn báo cáo chính thức bắt đầu -----



Nam Ảnh là học viện điện ảnh tốt nhất phía nam, nên chỉ một cuộc phỏng vấn báo cáo nhỏ cũng được tổ chức một cách rất chính quy.



Có một tổ chức giáo viên đặc biệt, các sinh viên ăn mặc long trọng, đèn sân khấu đàn hoàng!



Nhìn thấy cuộc phỏng vấn nhóm đầu tiên kết thúc, khách mời của nhóm thứ hai đã đi lên, Kiều Hy và Từ Khả Tâm không khỏi chảy mồ hôi tay.



Lục Mộng Tình ngồi bên cạnh họ, nhìn thấy hết cảnh họ vì không có khách mời phỏng vấn mà lo sợ, cô nói một cách vui mừng: “Mấy cô không có khách mời phỏng vấn hay là để Kiều Hy lên phỏng vấn đi! Dù sao thì mặt quyến rũ đàng ông của cô ta cũng rất có giá trị phỏng vấn đó!”



"Lục Mộng Tình, ý cô là sao …"



Thấy Từ Khả Tâm như muốn gây lộn với cô ấy, Kiều Hy liền ngăn cô ấy lại: “Thôi bỏ đi, đừng chấp nhất! Đợi một lát anh bà tới, nghĩ xem nên hỏi anh bà câu gì đi kìa?”



"Cũng đúng, dù sao thì anh tui sẽ đến, một lát phải cho tụi nó lát mắt! Để tui chuẩn bị bài trước!”



Từ Khả Tâm nói xong, vội vã lấy một quyển sổ ghi chép và viết ra những câu hỏi mà cô ta sẽ hỏi.



Kiều Hy cũng đã viết một số câu hỏi chính thức nhất của dạng câu hỏi phỏng vấn chung chung.



Sau đó, các nhóm trước từng nhóm một đi lên, thời gian còn lại dành cho họ ngày càng ít.



Lục Mộng Tình là nhóm thứ 4. Khi cô mời ngôi sao lớn xuất hiện, nó ngay lập tức khiến khán giả trở nên cao trào.



Trong thực tế, câu hỏi cô ấy hỏi không phải là rất tốt, nhưng vì hiệu ứng ngôi sao, bầu không khí là tốt, và nó đã thêm rất nhiều điểm cho cô.



Vẫn còn tám phút, Từ Khả Tâm lo lắng đến đừng ngồi không yên.



Cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Đường Cảnh Thiên, nhưng không ai bắt máy.



"Anh trai tôi có thể đang trên đường, sắp đến rồi! nên không kịp nghe điện thoại!”



"Hy vọng là vậy!"



Bây giờ Kiều Hy không thể làm bất cứ điều gì, và chỉ có thể cầu nguyện!



Ba phút sau, cuộc phỏng vấn của Lục Mộng Tình đã kết thúc.



Có lẽ vì muốn nhìn thấy họ bị bẻ mặt nên Lục Mộng Tình cố tình kết thúc sớm.



Kiều Hy đang là nhóm sau, và bị chiêu này của cô ấy khiến cho bất lực.



"Thành viên nhóm thứ năm, Kiều Hy, Từ Khả Tâm! Khách mời của họ là một nghệ nhân công nghệ dân gian …”



Trên sân khấu, giáo viên đã giới thiệu tình hình chung của nhóm của họ, nhưng khán giả nghe đến nghệ nhân dân gian thì đã la ó.



Dù sao thì mới phỏng vấn ngôi sao nổi tiếng xong, sự khác biệt này có một chút quá lớn.



Thậm chí có những người hoàn toàn không quan tâm và gục trên bàn mà ngủ!



Tất nhiên, đây không phải là khủng khiếp nhất!



Điều khủng khiếp nhất là thời gian đã đến nhưng khách mời của họ vẫn chưa đến.



"Tiểu Kiều, chúng ta phải làm sao đây?" Từ Khả Tâm chỉ biết nhìn cô, không có chủ ý gì.



"Lên đó trước đi, cố gắng trì hoãn thời gian! Nếu anh trai của bà không tới kịp thì bà phỏng vấn tui!”



"Hả?"



Trong đầu Từ Khả Tâm trống rỗng nhưng cô thấy Kiều Hy lên sân khấu một cách ung dung, nên cô cũng theo sau đi lên.



Tuy nhiên, trước khi lên sân khấu, Kiều Hy cố tình đi quanh qua chỗ để đạo cụ.



Trước đó có cây giáo của khách mời là thầy võ thuật đặt nó ở đây, rẹt, nó làm váy của cô gái bị rách một đường.



Miệng váy của cô gái lộ ra một mảnh chân dài màu trắng tuyết, trở nên rõ ràng hơn sau khi cô lên sân khấu, ngay lập tức gây ra một chấn động.



"Xin lỗi, tôi có một vấn đề với trang phục của tôi. Các bạn không ngại tôi chỉnh lại ngay tại chỗ chứ?”



Kiều Hy nói xong, cô cúi đầu xuống ở chỗ rách của váy cột lại thành một nút thắt.



Bàn tay của cô gái rất khéo léo, và chỗ bị rách của chiếc váy được thắt thành một bông hoa hồng!



Trang trí hoa hồng đặc biệt kết hợp với hoa văn trên váy, tạo nên một phong cách nổi bật hơn.



Khán giả đều ngỡ ngàng trước hành động vừa rồi của cô, đặc biệt là các chàng trai.



Lục Mộng Tình thấy Hàn Gia Lạc bên cạnh cô nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu, cô không khỏi cắn răng căm ghét: “Đồ hồ ly tinh! Chỉ biết sử dụng ba cái chiêu này để quyến rũ đàn ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK