Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

41100


Thấy Lục Lập Tiêu mặc bộ đồ ngủ vào trong, Kiều Hy vô thức co cơ thể và ôm chăn!



Tuy nhiên, người đàn ông phớt lờ nỗi sợ hãi của cô, đặt chiếc gối mà anh mang theo bên cạnh cô gái, nằm xuống giường ngủ.



Kiều Hy giống như một chú mèo con cảnh giác, ngồi thẳng dậy với đôi tai vểnh lên, quan sát phản ứng của người đàn ông.



Cho đến xác nhận không có nguy hiểm, cô gái cẩn thận di chuyển trở lại, nằm quay lưng lại với Lục Lập Tiêu.



Tuy nhiên cô chỉ vừa lên giường, cảm thấy cái ngực nóng như lửa của người đàn ông áp vào lưng cô, một bàn tay lớn đặt trên eo cô, khiến cô gái cứ dính chặt vào anh.



Trái tim của Kiều Hy đang đập nhanh, cánh bộ đồ ngủ mỏng, cô có thể cảm nhận được những đường nét cân bằng của thân thể người đàn ông và nhịp đập mạnh mẽ của tim anh. Giống như có nhịp điệu, và ảnh hưởng đến nhịp tim của cô ấy.



Cô gái bây giờ chắc chắn rằng Diêu Tân Viễn là do Lục Lập Tiêu cố tình điều đi, để tiện cho người đàn ông này đến vấn vương mình.



Tuy nhiên, cô đã lo lắng chờ đợi đến giữa đêm, cũng không chờ được động tác vấn vương tiếp theo của người đàn ông.



Lục Lập Tiêu thực sự chỉ ôm cô và ngủ.



Trong nửa sau của đêm, cô gái cũng buông lỏng sự phòng hộ của mình và ngủ thiếp đi.



Tuy nhiên, cô lại mơ một giấc mơ giống như vậy nữa!



Trong giấc mơ, chỉ có một bàn tay ma thuật, nóng và vấn vương, đưa cô vào một lãnh thổ hoàn toàn mới.



Cô cảm thấy như cô đang nằm trên một đám mây, toàn bộ cơ thể đều mềm mại, nhẹ nhàng ... rất thoải mái, nhưng lại rất trống rỗng!



Da thịt cô gái đều rất căng thẳng, như thể khao khát một cái gì đó, vừa nóng vừa lạnh, mong muốn áp sát vào cơ thể người đàn ông bên cạnh.



Sáng hôm sau, Kiều Hy tỉnh dậy và phát hiện ra rằng Lục Lập Tiêu đã không ở trong phòng, đồ ngủ trên người cô còn nguyên vẹn, chỉ là cơ thể là một chút khó chịu ...... cô không thể nói rõ điều gì khó chịu!



Sau đó mấy ngày đều như vậy!



Diêu Tân Viễn không có ở đây, Lục Lập Tiêu đêm nào cũng đến, cũng không làm gì thêm, chỉ ôm cô vào giấc ngủ.



Nhưng Kiều Hy đêm nào cũng mơ một giấc mơ như vậy, nội dung giấc mơ khiến cô cảm thấy xấu hổ!



Trời ạ, chẵn lẽ trong tiềm thức của cô ấy lại dam dang như vậy sao?



Vẫn còn là một cô gái trẻ, mỗi đêm đều muốn chuyện đó, nếu để người ta biết thì cái mặt cô chắc phải bỏ đi mất!



Sau đó, Kiều Hy không dám đi ngủ vào ban đêm nữa!



Cô sợ cô lại mơ giấc mơ đó, vã lại còn sợ cô không biết nói mớ gì … dù sao thì bây giờ Lục Lập Tiêu nằm cạnh bên cô, để anh ấy nghe thấy thì xấu hổ biết mấy?



Vì vậy, các cô gái cố gắng chịu đựng không ngủ đến mười hai giờ đêm, không khí trong phòng ngủ đặc biệt yên tĩnh, có một bàn tay chậm rãi trượt từ eo cô đi lên, trượt đến cổ áo cô, bắt đầu cởi nút áo cô từ trên xuống …



Kiều Hy giật mình, cố nhịn và không dám gây tiếng động.



Nhưng cảm thấy người đàn ông ngủ bên cạnh cô đột nhiên trở người, đè cô từ trên xuống, vừa cởi quần áo cô vừa hôn lên môi cô ......



"Ứ ..."



Kiều Hy hét lên, đẩy anh ra, nắm một cái gối từ phía ném về phía anh: “Anh đi ra, con ma dâm nữa đêm này!”



Cô gái vội vã chui ra từ bên dưới anh ta để mở đèn ở đầu giường.



Nhưng cô phát hiện ra rằng Lục Lập Tiêu sau khi bị cô ném gối đã ngồi lên tại chỗ và không động đậy gì cả.



Kiều Hy vốn định mặc giầy xong và chạy, nhưng thấy sự kỳ lạ của người đàn ông, lại ngồi lại.



"Ê ..."



Cô gái chạm vào anh một cái, người đàn ông không trả lời, mắt anh vẫn đang nhắm.



"Anh rể … anh đang thức hay đang ngủ vậy?”



Kiều Hy lại gọi anh ta hai lần, và người đàn ông vẫn không có phản ứng gì: “Chẵn lẻ là mộng du?”



Suy nghĩ về khả năng này, cô gái không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng mình thật sự dam dang dữ vậy, mỗi đêm đều mơ thấy bị sờ … thì ra là anh!”



"Anh nói xem anh, mộng du làm gì không làm mà cứ lợi dụng người khác? Quả Thật là một tên dam dang!”



Kiều Hy nghĩ dù sao, Lục Lập Tiêu bây giờ đang mộng du, không biết gì cả, dùng tay chỉ vào mặt anh ta mà la mắng thì anh ta cũng sẽ không hề hay biết.



Lúc trước bị anh ta bắt nạt thê thảm như vậy, cô nhân cơ hội này trả thù mới được.



"Đồ dê xòm chết tiệt, tên đại biến thái ...... Anh nghĩ anh có gì hay lắm sao? Chỉ là trong nhà có quyền có tiền thôi mà? Trừ việc biết đầu thai anh còn biết gì? À đúng rồi, anh còn biết bắt nạt phụ nữ! Để tôi đến thì đến, kêu tôi đi thì đi, chê bai tôi bị chơi rồi thì đem cho người đàn ông khác, còn đem bỏ cái cà vạt mà người ta làm lụng vất vả để kiếm tiền mua cho, vậy bây giờ anh cứ bám lấy tôi để làm gì? Đúng thật là một tên khốn nạn mà!”



Kiều Hy đem hết những nỗi khổ, những ấm ức trong lòng mình ra mà nói, còn nhéo cái mặt tuấn tú đáng ghét của Lục Lập Tiêu đến biến dạng mới thôi.



Sợ dùng sức quá nhiều, người đàn ông thức dậy vào ngày mai phát hiện đau chỗ này đau chỗ kia sẽ tìm cô tính sổ nên cô gái cũng không dám làm gì quá đáng lắm.



Sau khi lén trút giận, cô vẫn đặt Lục Lập Tiêu nằm xuống, đắp chăn cho anh một cách đàn hoàn và có lương tâm.



Kiều Hy tắt đèn và cố tình di chuyển đến một khoảng cách an toàn xa anh để ngủ tiếp.



Nhưng cô gái không biết trong bóng tối, người đàn ông ‘mộng du’ ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào lưng cô.



Cố chịu cho đến mười hai giờ, Kiều Hy thật sự đã quá buồn ngủ.



Cộng thêm việc cô đã rõ vấn đề nằm mơ không phải vấn đề của mình, cô ấy có thể yên tâm mà ngủ một cách an toàn.



Nghe thấy hơi thở sâu của cô gái sau khi đã ngủ say, người đàn ông bên cạnh ngồi dậy một lần nữa, nhẹ nhàng quay người cô lại đối mặt với mình.



Trong bóng tối, hành động của Lục Lập Tiêu nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô, dùng tay lợi dụng sờ soạn từ trên xuống dưới cho đã.



Sau khi sờ đủ, người đàn ông giúp cô mặc quần áo trở lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ôm Kiều Hy để ngủ.



Ngày hôm sau --------------



“Khả Tâm, bà biết làm sao chữa trị mộng du không?”



"Ai mộng du vậy? Không phải là Diêu Tân Viễn chứ hả?”



"Không phải cậu ta, cậu ta bị chú họ cậu ấy điều đi rồi, mấy ngày nay sẽ không quay về đâu!” Kiều Hy thở dài.



Vào giữa đêm tối qua, cô lại có một giấc mơ như vậy, chắc hẳn là Lục Lập Tiêu nhân lúc cô ngủ đã làm gì đó.



Tên khốn này, tại sao đến ngủ cũng không ngừng được?



"Tui nghe nói rằng những người mộng du không thể bị đánh thức giữa chừng, nếu không họ sẽ biến thành khùng điên!”



"Nghiêm trọng vậy sao?”



"Đúng vậy, nên họ muốn làm gì thì bà cứ để mặc họ làm!”



Để mặc anh ta làm? Kiều Hy sợ rằng nếu cô ấy tiếp tục như thế này, cô ấy sẽ bị tra tấn thành một cô gái dam thần kinh!



"Tiểu Kiều, tui báo cho bà nghe một tin mừng, tối qua cửa hàng online của mình vừa nhận được đơn hàng đầu tiên!” Từ Khả Tâm báo cáo với cô.



"Thật sao?"



"Người ta xuống đơn vào chiều hôm qua, buổi tối tui đã liên hệ với cô ấy, cô ấy nói cô ấy sắp kết hôn, muốn mình giúp đỡ kiểm tra người chồng tương lai của cô ấy! Một lát cô ấy sẽ đưa hình ảnh cũng như địa chỉ vị hôn phu cho tui, đúng lúc chiều mình không có tiết, có thể đi làm nhiệm vụ!”



"Được rồi, đây là đơn hàng đầu tiên của mình, mình phải làm thật tốt."



Nói đến đây, điện thoại của Từ Khả Tâm reo lên.



"Há, nói là có liền! Tui rất mong đợi được thấy đơn hàng đầu tiên của mình sẽ gặp khách hàng như thế nào.”



Từ Khả Tâm hào hứng nhấc điện thoại lên, khi nhìn thấy hình ảnh bên kia gửi, một nụ cười ngay lập tức đóng băng trên khuôn mặt.



"Tiểu ... tiểu Kiều, hay là mình bỏ đơn hàng này đi.”



"Có chuyện gì vậy? Chồng chưa cưới của cô ấy có phải xấu lắm không?" Kiều Hy hỏi.



"Không phải ... là ... haiz, bà tự xem đi!”



Từ Khả Tâm cho cô xem điện thoại, và ngay lúc cô nhìn thấy bức ảnh, nụ cười trên khuôn mặt Kiều Hy cũng đột nhiên đóng băng.



"Thẩm Thiếu Khiêm? Tại sao lại là anh ta?”



"Tui cũng không biết nữa!"



Từ Khả Tâm nhanh chóng kiểm tra các thông tin giao dịch đơn hàng hôm qua, phát hiện ra rằng người trả tiền thực sự là Thái Lộ, vị hôn thê của Thẩm Thiếu Khiêm … hôm qua cô không để ý tới việc này.



Mặc dù mọi người đều đã đi chung đến trang trại hai ngày, nhưng họ không hết có liên lạc gì với vị hôn thê của Thẩm Thiếu Khiêm.



Con người Thái Lộ rất cao ngạo, có lẽ đây là tính khí của cô thiên kim tiểu thơ. Cũng không thèm nhìn đến hai cô bé như họ, trừ Thẩm Thiếu Khiêm, cô ấy nhiều lắm chỉ nói đôi ba câu với Giang Ánh Tuyết, do đó Từ Khả Tâm không có ấn tượng với cô ấy là rất bình thường.



Nhưng đối với Thẩm Thiếu Khiêm ... họ quá ấn tượng.



"Đây đâu cần thử nghiệm nữa? vị hôn phu của cô ấy là một tên háo sắc không biết xấu hổ, mình cứ kết luận như vậy cho cô ấy!” Từ Khả Tâm nói trong giận dữ.



"Đợi đã! Bà nói vậy người ta không tin đâu!”



"Tại sao lại không tin? Thẩm Thiếu Khiêm kia đã làm bà …”



Sau đó, Từ Khả Tâm không thể nói tiếp, và nhanh chóng nhìn vẻ mặt của Kiều Hy, sợ cô ấy buồn: "Tui xin lỗi, tiểu Kiều!”



"Không có gì. Mặc dù tôi đã trải qua, nhưng vị hôn thê của hắn không có thấy tận mắt, bà làm sao khiến người ta tin lời hai người xa lạ mà đi nghi ngờ vị hôn phu của mình?” Kiều Hy phân tích một cách lý trí, "bà xem yêu cầu của cô ấy là gì? "



"Ờ!" Từ Khả Tâm nhanh chóng nhìn vào mục chú ý, “cô ấy nói phải thấy vị hôn phu của cô với người đàn bà khác đang nằm trên một chiếc giường, mới được coi là ngoại tình.”



“Có vẻ như cô ấy cũng biết về tính nết của Thẩm Thiếu Khiêm, chỉ là dùng cách này để ép bản thân chấp nhận sự thật. Nhưng dám chắc rằng, cho dù có tận mắt chứng kiến Thẩm Thiếu Khiêm lên giường với người phụ nữ khác đi nữa cô ấy chắc cũng sẽ không buông tay mà ôm hy vọng người đàn ông sẽ quay lại! Loại phụ nữ này thì … không đến bước đường cùng, thân tàn ma dại cũng không chịu bỏ cuộc.”



"Vậy tiểu Kiều, mình có nhận đơn hàng không?”



"Dĩ nhiên là nhận rồi, người ta đã trả tiền, mình làm ăn phải giữ chữ tín. Việc Thẩm Thiếu Khiêm lợi dụng tui khi xưa … là thời điểm tính sổ với anh ấy rồi!”



Thấy biểu hiện có thù chắc chắn sẽ báo của Kiều Hy, Từ Khả Tâm biết cô muốn chơi người ta, cũng phấn khích cùng cô: "Vậy mình phải làm sao đây?”



"Lại đây!"



Kiều Hy móc ngón tay của cô, thì thầm gì đó bên tai Từ Khả Tâm, ánh mắt lóe lên sự ranh mãnh như một con cáo!



Câu lạc bộ Hoàng Thiên



Thẩm Thiếu Khiêm ngồi ở quán bar, uống rượu một mình.



Đột nhiên, cánh cửa phòng riêng được đẩy ra bên ngoài, cô gái mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ đưa đến cho anh ta một chai rượu vang.



“Thẩm thiếu gia, uống chậm thôi!”



Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm nheo đôi mắt, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.



Nhìn lên người trước mặt anh, anh chớp mắt trong sự nghi ngờ, tưởng rằng mình đang uống say.



Gần đây, anh ấy dường như gặp ai cũng cảm thấy giống Kiều Hy. Cũng không biết phải bị ma ám không?



Cô gái đó khiến tình anh em giữa anh với Lục thiếu gia tan vỡ mà anh lại muốn nhìn thấy cô ấy? anh nhất định là điên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK