Nghe vậy, Kiều Hy nhớ rằng sau khi cô tỉnh dậy trên giường của Thẩm Thiếu Khiêm lần trước, ra giường rất sạch sẽ.
"Vì vậy, nếu không có vết máu trên giường, điều đó có nghĩa là không có phát sinh quan hệ phải không?"
"Cũng không nhất thiết, tui nhớ tui đã đọc qua trong một cuốn sách, nói rằng lần đầu tiên sẽ chảy máu như trên ti vi nói là nói dối! Đó là vì người phụ nữ xưa kết hôn lúc còn quá nhỏ tuổi nên mới chảy máu! Bây giờ có một số trinh nữ cũng không chảy máu trong lần đầu tiên nữa! Trừ khi … trừ khi cái đó rất nhỏ!”
“Ý là sau khi quan hệ có thể chảy máu cũng có thể không chảy máu?” Kiều Hy thở dài, “Haizz, nói nhiều cũng vô ích! Biết trước thì tui phải kiểm tra ra giường với thùng rác xem!”
Sau đó trên đường về, Kiều Hy đặc biệt lên mạng tìm hiểu.
Mọi người đều nói rằng sau quan hệ, dù có chảy máu hay không thì người con gái đều sẽ có cảm giác.
Đối chiếu với những cảm giác được mô tả ở trên, Kiều Hy cảm thấy rằng cô dường như không có cảm giác gì cả.
Lần trước, vì cô bị thuốc, cả người mơ mơ màng màng, khi mở mắt ra, thì thấy Thẩm Thiếu Khiêm đang mặc quần áo trước mặt cô.
Ngoài ra, Lục Lập Tiêu đột nhiên đi vào, khiến cô hoảng loạn, không có thời gian để xác minh.
Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có nhiều nghi vẫn lúc đó ...
Thật ra, muốn biết có phát sinh quan hệ hay chưa, cô chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra, xem cái màng đó còn ở đó không là biết.
Nhưng hôm nay đã quá muộn, xem ra chỉ có thể đi vào ngày mai.
Sau đó, cô gái trở về nhà, chưa vào cửa nhà thì bị người quản gia chặn lại.
"Kiều tiểu thơ, hôm nay là ngày chào đón Bộ trưởng Lục về nước.”
Bộ trưởng Lục? Kiều Hy biết rằng đó là cách mà họ xưng hô cha Lục Lập Tiêu.
Cô đã đến Lục gia được một thời gian không ngắn, Kiều Hy thỉnh thoảng cũng nghe được từ các cuộc trò chuyện của người hầu. Nghe nói cha của Lục Lập Tiêu là một nhà ngoại giao, chức quan ông ấy cũng khá cao, ông ấy là loại người chỉ có thể thấy được trong tin tức quốc tế.
Sau bảy năm ở nước ngoài, cuối cùng cũng được điều về nước rồi!
“Các người có phải sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn không? Tôi sẽ về ở trong phòng, không ra ngoài gây rắc rối cho mọi người đâu!”
Kiều Hy cũng biết thân phận của mình, không phù hợp xuất hiện trong những tình huống này.
Nhìn thấy sự biết điều của cô ấy, những lời của Trương quản gia lại trở nên khó nói ra: ”Đây là … ý của phu nhân, Kiều tiểu thơ, trong thời gian này cô tốt nhất là nên rời khỏi Lục gia!”
“Họ sẽ gửi tôi về nhà Kiều gia sao?” Kiều Hy lo lắng.
“Vậy thì không phải. Phu nhân muốn cô đi tìm thiếu gia Tân Viễn, vé xe cũng đã mua cho cô rồi!”
Nhìn vào tấm vé mà Trương quản gia đưa cho cô, ngón cái và ngón trỏ của Kiều Hy đang nắm rất chặt: “Đây cũng là ý của Lục Lập Tiêu ư?”
“Cậu chủ với Mạch tiểu thơ đi đón bộ trưởng Lục rồi, vẫn chưa về nhà!”
“Anh ta đi với Mạch Vi Ni hả?”
"Vâng, cha của Mạch tiểu thư và cha của cậu chủ đã làm việc cùng nhau mười năm trước. Lần này cha của cậu chủ muốn ứng tuyển bầu cử thành công, còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Mạch Thính nữa!”
"Tôi biết rồi!"
Kiều Hy nghe đến đây đã cam tâm tình nguyện cầm lấy tấm vé.
"Kiều tiểu thơ, tôi cho lái xe đưa cô ga xe lửa nhé?"
"Được!"
Kiều Hy gật đầu ngoan ngoãn, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô, Trương quản gia thở dài bất lực.
Xuất thân và môn đệ, thật sự quyết định số phận của con người!
......
Sau khi ngồi xe lửa trong bốn giờ đồng hồ, Kiều Hy cuối cùng cũng đến Lâm Thành.
Theo địa chỉ của Trương quản gia, cô tìm thấy khách sạn nơi Diêu Tân Viễn sống và bấm chuông cửa của phòng tổng thống.
Sau khi chờ khoảng năm phút, cánh cửa mở ra.
Ngay lập tức, Kiều Hy cau mày bởi tiếng nhạc ầm ỉ bên trong.
Diêu Tân Viễn đang ôm một vũ nữ thoát y một cách thân mật, và khi anh ấy nhìn thấy Kiều Hy, anh ấy rất ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây?"
"Lục gia cho tôi một tấm vé, kêu tôi đến tìm anh. Anh cứ việc chơi thoải mái, đừng quan tâm đến tôi!”
Kiều Hy ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho một người bên cạnh anh, cũng không quan tâm đến đám người trước mặt, cô lấy bánh quy, trái cây đặt trên bàn cà phê và bắt đầu ăn.
Thật ra, cô không muốn đến tìm Diêu Tân Viễn, nhưng cô gái gặp một tên trộm trên tàu.
Thẻ căn cước của cô và tiền bỏ túi đã bị đánh cắp, cô không đến tìm anh ta thì sẽ bị chết đói.
“Có vẻ như chú họ cũng đâu đối xử tệ với tôi, chú sợ tôi ở đây cô đơn quá nên kêu cô đến với tôi phải không?” Diêu Tân Viễn cười.
Tâm trạng Kiều Hy không tốt, cô lờ anh đi.
Sau khi ăn bánh quy no, cô gái đứng dậy và bước xuyên qua phòng khách nơi có những cô vũ nữ đang nhảy múa.
May mắn thay, trong phòng tổng thống này không chỉ có một phòng ngủ.
Cô tìm một phòng ngủ trong góc, Kiều Hy bước vào cửa, đặt cơ thể của mình xuống giường.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi!
Mỗi khi tâm trạng xấu, cô gái sẽ muốn ngủ và điều chỉnh bản thân bằng giấc ngủ.
Chỉ nằm được hai mươi phút thì tiếng nhạc bên ngoài dừng lại.
Kiều Hy đang muốn đắp chăn ngủ một giấc cho đã, ai ngờ cánh cửa phòng của cô đột nhiên mở ra, Diêu Tân Viễn vừa tháo dây nịt của mình vừa lao về phía cô.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Cô nói thử xem tôi đang làm gì? Cô đi xa xôi ngàn dặm đến đây, không phải để ngủ chung với tôi thì là gì?”
“Hứ! Anh hứa trong ba tháng không được chạm vào tôi rồi mà!”
"Cái gì mà ba tháng? Tôi không nhớ, hôm nay tôi phải có cô! Làm gì có vụ thịt đến miệng mà chỉ ngưởi, không ăn?”
Diêu Tân Viễn có vẻ đang say, cả người anh toàn mùi rượu đè lên người Kiều Hy.
Cô gái vốn buồn bã và hoảng loạn, cô ngồi dậy, nắm lấy chiếc đèn bàn bên cạnh đầu giường và đập nó lên đầu anh ta.
Lần này, Kiều Hy đã học khôn rồi, biết lấy vật lớn mới có thể đập người ta ngất đi.
Nhưng cơ thể của Diêu Tân Viễn kém hơn Lục Lập Tiêu, đập một lần như vậy, không chỉ ngất đi mà còn bể đầu.
Nhìn vào Diêu Tân Viễn ngã xuống giường và bất động, chiếc ra giường trắng tinh bị nhuộm đỏ bởi máu, Kiều Hy lập tức hoảng sợ!
"Này, tỉnh dậy!"
Cô gái đá anh ta và anh ta không có phản ứng gì.
Lúc này, đúng lúc những cô vũ nữ thoát y mà Diêu Tân Viễn mời đến bước vào.
Thấy Diêu Tân Viễn ngã xuống giường, đầu toàn là máu, liền sợ hãi và hét lên.
"Á! Giết người rồi!"
......
Ban đêm Nam Thành, yên tĩnh và phồn hoa -----
Sau khi Lục Lập Tiêu tiễn những vị khách đi, anh mới phát hiện Kiều Hy vắng mặt.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cha anh về nước, có nhiều con mắt và các phương tiện truyền thông đang tập trung về phía anh, với thân phận của Kiều Hy thì không thích hợp lộ diện.
Vì vậy, người đàn ông để dành bữa tối cho cô ấy và muốn lấy nó về phòng để cô ấy ăn.
Tuy nhiên, khi anh mở cửa phòng, Lục Lập Tiêu phát hiện ra rằng cô gái không có ở bên trong.
Khi anh ra khỏi phòng, anh tình cờ gặp mẹ anh.
"Mẹ, Kiều Hy đâu rồi?"
"Lập Tiêu, con quên mẹ nói thế nào với con rồi? Hôm nay có bao nhiêu nhân vật chính trị đến nhà chúng ta, đừng nhắc đến tên con bé đó, mắc công làm ảnh hưởng không tốt.”
"Cô ấy đâu rồi?” Lục Lập Tiêu vẫn hỏi.
"Đi rồi!”
"Cô ta đi đâu rồi?"
Diêu Phụng Nghi nhìn vào vẻ mặt khẩn trương của Lục Lập Tiêu, lại càng cảm thấy bà đuổi cô ta đi là đúng.
"Đi tìm Tân Viễn rồi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu đột nhiên siết chặt trán: "Cô ấy đã đi bao lâu rồi?"
“Vào buổi chiều, đi xe lửa bốn tiếng, bây giờ chắc đã đến nơi ba bốn tiếng rồi.”
Nói xong, Diêu Phụng Nghi thấy Lục Lập Tiêu rời đi ngay, bà liền ngăn trước mặt anh: “Lập Tiêu, con định làm gì?”
“Con đi tìm cô ấy!”
“Lập Tiêu, con bé đi cùng Tân Viễn là việc nên làm, con còn đi tìm con bé đó để làm gì? Đường tưởng mẹ không biết mấy đêm nay con ngủ ở đâu? Con bé đó bây giờ đã là người của cháu trai con, con biết việc này đồn ra ngoài khó nghe như thế nào không?”
“Cô ấy là người phụ nữ của con!”
Lục Lập Tiêu không nói nhiều, rời khỏi mẹ anh, gọi điện thoại cho Trương Trân: “Tôi muốn đi đến Lâm Thành một cách nhanh nhất."
“Lục Tổng, bây giờ từ Nam Thành đi Lâm Thành, chỉ có chuyến tàu đêm thôi!”
"Sắp xếp ngay lập tức!"
Dù có ngồi xe cao tốc, cũng cần ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Lục Lập Tiêu nghĩ rằng Kiều Hy đã ở đó hơn bốn giờ, bây giờ lại là nửa đêm, anh không thể bình tĩnh được.
Lần trước nghe việc xảy ra giữa Kiều Hy và Diêu Tân Viễn ngoài cửa phòng, anh không muốn nó xảy ra lần nữa.
Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra trước đây, bây giờ đã quyết định để cô gái trở thành người phụ nữ của anh thì chỉ có thể của một mình anh ta.
Không ai có thể chạm vào nó một lần nữa!
Chỉ cần anh ta nghĩ đến có người đàn ông khác sẽ chạm vào cô ấy, trái tim của Lục Lập Tiêu như bị một bàn tay lớn và vô hình bóp vào, cảm thấy rất khó thở.
Lục Lập Tiêu liền gọi cho cục trưởng Trương ở Lâm Thành.
"Trương cục trưởng, anh cho người đến phòng tổng thống của khách sạn Minh Châu, bắt một người đàn ông tên Diêu Tân Viễn về đồn giam một đêm cho tôi!”
"Ờ ... Anh ấy phạm tội gì?”
“Quan hệ nam nữ bậy bạ!”
"Được, tôi sẽ phải người đi ngay!”
Cúp máy, Lục Lập Tiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Bằng cách này, anh không phải đã tách Diêu Tân Viễn ra khỏi Kiều Hy sao?
Vì cô gái, người nào đó bẩy cả cháu họ của mình cũng không hề nương tay!
Nhưng năm phút sau, Lục Lập Tiêu nhận được một cuộc gọi từ Trương cục trưởng.
“Lục Tổng, Diêu Tân Viễn mà anh nói e rằng không thể bắt về đồn được rồi!”
"Tại sao?"
“Trước đó có người báo cảnh sát, người của tôi đã đến khách sạn mà anh nói. Tên Diêu Tân Viễn đó bị thương, đã được đưa đến bệnh viện, nhưng chúng tôi đã bắt người phụ nữ về!"
"Phụ nữ? Có phải Kiều Hy không?"
"Phải, cô ấy nói rằng cô ấy là Kiều Hy, là một sinh viên đại học!"
Lục Lập Tiêu cau mày: “Tại sao bắt cô ấy?”
“Cô ấy lỡ tay đánh người! Nghe nói người đàn ông đó muốn sàm sở cô ấy, cô ấy đánh bể đầu người ta! Bây giờ người bị thương chưa tỉnh, cô ấy lại không có chứng minh thư, nên bị tạm giam!”
Nghe vậy, khóe môi vốn căng thẳng của Lục Lập Tiêu, không khỏi vểnh lên.
“Đánh hay lắm!”
"Hả? ... Lục tổng anh nói gì?”
“Không có gì! Anh tạm cho cô ấy trong đồn, đừng làm khó cô ấy, nhưng cũng đừng thả cô ấy ra, đợi tôi đến!
"Được!"
Cúp điện thoại, tâm trạng trầm uất của Lục Lập Tiêu đã trở nên tốt hơn.
Con cáo nhỏ này thực sự thích khoe móng vuốt của mình trước mặt người khác!
Nhưng lần này, Lục Lập Tiêu sẽ để cô thu lại móng vuốt trước mặt mình.
Hiệu quả của chiêu muốn bắt phải thả trước quá chậm, có lẽ anh ta nên đổi thành chiêu thừa nước đục thả câu thôi!
Lần này, anh muốn cô gái cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của mình, và không chạy trốn nữa!
Ngày hôm sau ---------
Cánh cổng sắt lớn trước mặt cô từ từ mở ra, ánh sáng đột ngột khiến cô gái khó chịu, dụi mắt mình.
Kiều Hy lo lắng suốt đêm, bây giờ cô nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, hỏi người đàn ông trong bộ đồng phục trước mặt một cách lo lắng: “Chú cảnh sát, tôi đi được chưa?”