Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4186


Nhất là khi nghĩ đến cô gái bây giờ có thể bị người đàn ông khác đè lên, Lục Lập Tiêu không còn có thể ngồi yên.



Anh ta không thể để những chuyện như thế và xảy ra lần nữa.



Người đàn ông đứng dậy và mở cửa, anh ta nhanh chóng đi đến tòa nhà phụ.



"Thiếu gia." Trên đường đi, bà Vương gọi anh ta lại.



"Diêu Tân Viễn ở phòng nào?"



"À … căn phòng ở phía đông nhất."



"Cậu chưa ăn tối, phu nhân kêu tôi đưa đồ ăn lên phòng cậu …”



Bà Vương chưa dứt lời thì chỉ thấy Lục Lập Tiêu chỉ để lại một hình bóng vội vã, đi về hướng tòa nhà phụ.



Càng tiến gần hơn, người đàn ông càng thấp thỏm.



Hồi xưa, anh từng nắm trên tay hợp đồng trị giá hàng chục tỷ mà không chớp mắt, Lục Lập Tiêu cũng không biết tại sao anh ta lại thấp thỏm.



Chỉ nghĩ về giọt nước mắt của cô gái trên đường bị anh ta bắt về, nghĩ về dáng vẻ bất lực, tuyệt vọng của cô gái khi tỉnh lại trên giường của Thẩm Thiếu Khiêm, người đàn ông đột nhiên bắt đầu hối hận.



Có lẽ anh ta không nên quá hung dữ với cô ấy ...



Có lẽ không nên đẩy cô ấy đến một người đàn ông khác ...



Thật ra thì nếu thái độ của cô hôm nay đừng cứng rắn như vậy, thì họ sẽ không đến nổi như vậy.



Đi đến căn phòng ở phía đông của tòa nhà phụ, Lục Lập Tiêu vốn chuẩn bị đá văng cánh cửa. Nhưng tại thời điểm này, anh nghe thấy tiếng cười của người đàn ông và phụ nữ trong phòng.



"Mới mấy lần mà anh thở hóc đến như vậy rồi, hay là tối nay thôi đi?”



"Không, tôi phải chiến với cô ba trăm hiệp.”



"Vậy trước mỗi lần bắt đầu anh có thể không lắc không? Anh như vậy … trên người toàn thịt mỡ, lắc tới tôi hoa cả mắt.”



"Đây là niềm vui, cô hiểu không? Tiểu yêu tinh, tôi không tin đêm nay thu phục không được cô!”



......



Tiếp theo, là âm thanh của tấm nệm lắc lư trong phòng.



Hai người trong phòng nói chuyện vui vẻ thân mật như cuộc trò truyện giữa cặp vợ chồng, Lục Lập Tiêu bên ngoài nghe không khỏi cau mày.



Điều quan trọng nhất là từ giọng nói của cô gái, anh không hề nghe được một chút cảm xúc cưỡng bức nào. Ngược lại như đang rất hưởng thụ.



Cánh tay đang định đẩy cửa của người đàn ông khựng lại ở đây.



Ban đầu nghĩ rằng cô ấy lúc này chắc sẽ rất, đáng thương, còn nghĩ rằng nếu cô ấy thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh và xin anh tha thứ thì anh sẽ cứu cô ấy ra.



Nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy không cần sự giúp đỡ của anh nữa.



Trong người Lục Lập Tiêu dấy lơn một cơn giận dữ, nhất là tiếng lắc lư của tấm nệm trong phòng khiến anh khó chịu, người đàn ông siết chặt nấm đấm, đấm mạnh một cái lên cửa.



Bên trong căn phòng, Diêu Tân Viễn đang ngồi trên giường với đôi vai trần, trên tay cầm chung xúc xắc, mắt nhắm hờ, ngồi làm động tác cầu nguyện thần bài chiếu cố một cách rất thành tâm, khiến cho tấm nệm và sàn nhà gỗ kêu lên kẹt kẹt.



Và Kiều Hy thì đang ăn mặc chỉnh tền, ngồi trên ghế sofa cạnh bên, dùng ánh mắt quan tâm người thiểu năng nhìn tên bệnh thần kinh đó.



Lắc xúc xắc thôi mà, gì mà nhảy múa các kiểu như thằng thần kinh vậy?



Lúc này, cánh cửa có tiếng động lớn vang lên, khiến hai người giật mình.



"Ai đó?"



Diêu Tân Viễn hét lên một tiếng, đứng dậy mở cửa, nhưng anh không thấy ai ở ngoài cả.



"Ồ, lạ thật! Tên khốn nào, đập cửa xong lại biến mất tiêu?”



Thấy vậy, Kiều Hy như nghĩ ra điều gì, cười mỉa mai: “Đúng là tên khốn!”



"Nếu để tôi bắt được tên khốn đó, tôi sẽ cho nó biết tay!”



"E rằng nếu thật sự để anh bắt được tên khốn đó, thì anh sợ đến tè ra quần mất, chứ ở đó mà cho nó biết tay!”



"Nói bậy! Đời này tôi không sợ ai ngoại trừ chú tôi!"



Nghe lời này của Diêu Tân Viễn, Kiều Hy chỉ cười và không nói gì thêm.



Cô gái ngáp, nhìn người đàn ông đang đi đến đầu giường thì đá anh ra: “Anh đã thua giường cho tôi rồi, còn hứa không được động đến tôi trong ba tháng! Tự lấy chăn xuống đất mà nằm đi, tôi phải đi ngủ rồi!”



Nghe vậy, Diêu Tân Viễn cũng nghe lời, có chơi có chịu, không có đôi co với cô.



Chỉ là nhìn về phía Kiều Hy với ánh mắt mong chờ: “Tôi đã hẹn với bọn Lượng Tử ngày mai chơi vài ván, cô đi với tôi đi, tới lúc đó cô giúp tôi chơi, để tôi ra oai một cái.”



"Tôi giúp anh thì được cái gì?” Kiều Hy hỏi.



"Cô muốn gì? Túi xách, trang sức, đến khi thắng được tiền thì cô muốn bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu!”



"Tôi không muốn những người đó, chỉ cần anh hứa với tôi! Ngày mai tui giúp anh thắng, mọi thứ đều phải nghe theo tôi.”



"Được!"



Đêm đó, Kiều Hy ngủ không được.



Dù sao thì cũng là ở chung phòng với người đàn ông lạ mặt, tay cô ấy cứ đang cầm viên đá ngọc bích dấu trong chăn, nghĩ nếu Diêu Tân Viễn không theo quy tắc thì sẽ dùng cái này để tự bảo vệ mình.



Nhưng may thay, những gì cô ấy lo lắng đã không xảy ra.



Trong phòng ngủ tối, yên tĩnh, rất nhanh đã vang lên tiếng ngáy của người đàn ông.



Thâm trạng lo lắng của Kiều Hy mới được buông xuống, cô nhìn chằm chằm vào cái trần nhà đã nhìn không rõ, trong đầu nhấp nháy nhiều hình ảnh.



Những nụ cười của những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, khuông mặt tức giận đến cùng cực của Lục Lập Tiêu hôm nay khi bắt cô về.



Cô ấy đang nghĩ, nếu cuộc sống của cô xác định sẽ bị vướng vào bên cạnh đàn ông thì sau này cô theo Diêu Tân Viễn chắc sẽ dễ dàng đối phó hơn một chút.



Xét cho cùng thì người đàn ông này đầu óc đơn giản, tứ chi cũng không phát triển, không nham hiểm và tinh ranh như Lục Lập Tiêu.



Nghĩ đến tên người đàn ông đó, Kiều Hy lại cảm thấy đau đớn, cô không dám nghĩ nữa ...



Ngày hôm sau, Diêu Tân Viễn rất tích cực, anh đến đón Kiều Hy ở trường từ sớm.



Người đàn ông này không biết mượn của ai một chiếc Ferrari 458, anh dừng và đợi cô ở lối vào của Trường Nam Ảnh.



Anh ta mặc dù không có sự tuấn tú thần thánh như Lục Lập Tiêu, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt cũng không tệ, chỉ có điều có chút mập, khiến người khác cảm thấy hơi dầu mỡ.



Nhưng với chiếc xe thể thao bắt mắt đó cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái.



Sau giờ học, Kiều Hy và Từ Khả Tâm bước đến cổng trường thì đã nghe một số sinh viên châm biếm cô.



"Kiều Hy, lại có người đàn ông chạy xe sang đến đón cô hả?”



"Ủa, cô không phải là bạn gái của Lục Tổng sao? Đây lại là ai nữa vậy?”



"Sức ăn của Kiều Hy người ta lớn lắm, một anh giàu có sao đủ làm cô ấy hài lòng?”



Nghe những người đó mỉa mai châm biếm, Từ Khả Tâm không nhịn được nữa: “Ê, mấy người miệng mòm sạch sẽ chút.”



"Miệng của chúng tôi rất sạch sẽ, e rằng một số người làm việc không được sạch sẽ như vậy. Mấy ngày mà đã thay đổi mấy chiếc xe thể thao đưa đón rồi. Ai đó còn nói mình là gái trinh trước mặt cả trường nữa, coi mọi người là con nít ba tuổi chắc?”



"Lục Tổng vẫn tin cô ấy, chóng lưng cho cô ấy? Đây không phải tình nguyện làm kẻ ngốc sao?” Một nữ sinh khác cười nói.



"Tôi thấy Lục Tổng chắc là cũng không quan tâm cô ấy còn trinh hay không! Dù sao thì người ta khiến đàn ông bất lực có thể đứng dậy trở lại mà, cái kỹ thuật và kinh nghiệm như vậy sao mình có thể so được!”



......



"Các bạn ... tiểu Kiều không phải như bạn nói đâu!” Từ Khả Tâm như muốn bị mấy lời nói đó làm tức chết.



Tuy nhiên, Kiều Hy lại rất bình tĩnh: “Khả Tâm, kệ đi!”



"Tiểu Kiều, tui xin lỗi! Đều do tui hôm qua không tìm được anh hai tui … tui đến căn nhà bên ngoài của anh ấy, nhưng bị bạn gái của anh ấy đuổi ra khỏi nhà.” Từ Khả Tâm cắn môi dưới của mình một cách tự trách.



"Tôi không sao, bà về nhà trước đi! Tôi phải theo anh ta đến sòng bạc.”



Kiều Hy vỗ nhẹ vai cô để an ủi, lờ đi những lời nói xung quanh và ngồi thẳng vào xe của Diêu Tân Viễn.



Từ Khả Tâm nhìn vào bóng lưng kiên cường của Kiều Hy, càng cảm thấy bản thân mình vô dụng hơn.



Không được, hôm nay cô nhất định phải gặp được anh hai Đường, nhờ anh ấy giải cứu Kiều Hy khỏi bể lửa.



......



Xe của Diêu Tân Viễn đậu ở trước một câu lạc bộ sang trọng, nghe nói tầng hầm b1 ở đây là sòng bạc lớn.



Người đàn ông đi đến cửa chỉnh lại bộ đồ tây của mình, ra hiệu cho cô khoác tay anh đi vào.



"Chỗ này cô ăn mặc như vậy người ta không cho vào đâu! Khoác tay tôi, người ta biết cô là người của tôi!”



Nghe vậy, Kiều Hy từ chối: “Vậy anh nói với bảo vệ một tiếng, anh ấy cũng biết tôi là người của anh vậy!”



Cũng được, Diêu Tân Viễn thấy cô nói cũng có lý, cũng không miễn cưỡng cô.



Kiều Hy ngày càng phát hiện … người đàn ông này dễ kiểm soát hơn Lục Lập Tiêu nhiều.



Đi thang máy xuống tầng hầm b1 là đến sòng bạc.



Giống y như trong bộ phim ‘Thần bài 2’, trang trí lộng lẫy, đàn ông và phụ nữ ăn mặc chỉnh chu, còn có các loại điểm tâm và rượu vang nổi tiếng.



Một người phục vụ với một chiếc nơ trên cổ tiến đến và nói: “Diêu thiếu gia, phòng riêng của anh bên này!”



Kiều Hy theo sau Diêu Tân Viễn vào trong phòng riêng cà thấy ba người đàn ông đang đợi sẵn ở đó.



Cô nhận ra những người này, đây là những người đàn ông hôm trước đã thuốc cô ở phòng riêng câu lạc bộ Hoàng Thiên.



Vừa thấy cô, những người đàn ông kia liền nở nụ cười dam dang: “Diêu thiếu gia, thu phục cô ấy nhanh vậy, thảo nào hôm nay phải dời thời gian đánh bạc tới bây giờ, nói cho chúng tôi biết mùi vị như thế nào? Chắc là ngon lắm phải không?”



"Đừng nhiều lời, bắt đầu chơi bài đi!”



Diêu Tân Viễn không muốn cho người khác biết việc đáng xấu hỗ là mình không làm được gì cả vào tối qua, trực tiếp bỏ qua chủ đề này mà hối thúc chơi bài.



Đích thân anh ta bưng ghế cho Kiều Hy ngồi, tích cực hỏi: “Trừ xúc xắc ra thì cô còn biết chơi gì? Baccarat, Blackjack, Roulette, Stud ..."



Nghe vậy, Kiều Hy suy nghĩ một lúc: “Blackjack đi!”



"Được! Nhanh lên, lấy bài lại đây!” Diêu Tân Viễn không thể chờ đợi được nữa.



Nghe vậy, những người đàn ông khác trong phòng đều ngạc nhiên: “Diêu thiếu gia, anh muốn cho cô ấy đánh? Một cô gái?”



"Tụi bay đừng coi thường cô ấy, đây là vũ khí bí mật của bổn thiếu gia. Cô ta nhất định sẽ giúp tôi giành lại những gì đã thua mất mấy nay!” Diêu Tân Viễn nói một cách tự tin.



Sự tự tin này dựa trên kinh nghiệm, hôm qua anh ta đánh bạc với cô bé này cả đêm mà không thắng được ván nào.



Kiều Hy nhìn qua những nét mặt khác nhau của những người đàn ông trong phòng, đột nhiên hỏi Diêu Tân Viễn: “Anh thua hết bao nhiêu tiền?”



"Nhiều quá tôi không nhớ rõ nữa rồi, chỉ biết lần trước tôi đánh mạt chược với bọn hắn, một mình tôi thua hết tám chục vạn!”



"Được, hôm nay tôi sẽ giúp anh thắng lại tám chục vạn đó, nhưng tôi có một điều kiện!”



"Điều kiện gì?”



Ánh mắt Kiều Hy rơi vào người đàn ông với bộ râu: “Lần trước anh bỏ thuốc vào rượu của tôi, lấy ba viên thuốc ra!”



“Làm cái gì?” Lượng Tự đột nhiên cảm thấy sợ ánh mắt của cô. “Thuốc đó … hết rồi!”



"Tiểu tử đừng hòng nói dối, mày không phải lúc nào cũng mang thuốc bên người sao? Kêu mày lấy ra thì mày cứ lấy ra!”



Diêu Tân Viễn vẫn nhớ lời hứa tất cả đều nghe theo Kiều Hy hôm qua của anh. Anh trực tiếp ra tay, lấy ba viên thuốc từ trong người hắn ta đưa cho cô gái.



Kiều Hy nhìn vào những viên thuốc kích dục trong tay của mình một cách hài lòng, yêu cầu: “Nếu hôm nay tôi thắng thì, ba người các anh mỗi người phải uống một viên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK