Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4178


"Thôi đi, Diêu thiếu gia! Mẹ anh dặn tôi phải trông coi anh, lần này đến nhà bà cô anh là để lánh nạn, ít nhất đợi sóng gió bên thủ đô chưa qua đi thì không nên gây thêm chuyện nữa!”



"Mọe nó, năm nay thật là tồi tệ, trốn tới đây ở đợ cho người ta thì thôi đi, bây giờ để mắt tới một người phụ nữ cũng không được chơi, tại sao mọi thứ đều chống lại tôi?"



Diêu Tân Viễn tức tức giận đến mức anh ta đập mạnh vào cái bàn.



Lúc này, có người bên cạnh ngăn anh ta lại, kéo anh ta đến một bên thì thầm: “Diêu thiếu gia, đừng giận, những thứ mà anh cần, chúng tôi chắc chắn sẽ làm anh hài lòng, chỉ là muốn có con bé này phải không, tôi sẽ làm cho nó ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh trong nửa tiếng nữa.”



Người đàn ông nói, lẻn đưa anh ấy coi mấy viên thuốc trong tay mình.



"Được đó Lượng tử, anh quả là sành đời!”



"Tất nhiên. Đêm nay Diêu thiếu gia chơi vui vẽ, đừng quên nói tốt cho tôi trước mặt chú của anh.”



Sau đó, người đàn ông đã ly rót một ly whisky, bí mật bỏ viên thuốc vào ly rượu, đưa đến trước mặt Kiều Hy: “Không bán thân cũng được! Uống hết ly rượu này, tạ lỗi với Diêu thiếu gia, chuyện này coi như kết thúc ở đây!”



Nghe vậy, Kiều Hy do dự một lúc.



Nhận lấy ly rượu và uống cạn nó.



Tưởu lượng Kiều Hy rất tốt, cô biết đám người này không nên đắc tội, uống rượu tạ tội hay hơn là đắc tội với họ!



Nhìn cô gái uống rượu, con trai của cả phòng đều nhìn cô với ánh mắt sói.



"Được rồi, việc hôm nay coi như xong! Cô cứ đứng đó phục vụ chúng tôi uống rượu, tay chân nhanh nhẹn lên chút!”



Nghe vậy, Kiều Hy lui sang một bên, không gây sự chú ý của họ nữa.



Nhưng đứng được một lúc, cô gái có cảm giác không đúng.



Dường như có một ngọn lửa đang rực cháy trong cơ thể cô, hơi ấm đó từ dưới bụng lan tỏa ra tay chân cô.



Trong cơ thể, dấy lên một sự khát vọng kỳ lạ.



Kiêu Hy nghi ngờ, bản thân cô đã bị thuốc!



Đây không phải là lần đầu tiên! Trước kia khi cô chơi tiên nhân nhảy, đã có người đàn ông thuốc cô.



May mắn là lần đó Khả Tâm đến kịp lúc, đã cứu cô thoát nạn, sau đó cô phải ngâm nước lạnh cả đêm mới hết.



Kiều Hy nhận thấy rằng những người đàn ông trong này đang chơi đùa vui vẻ nhưng khóe mắt ai cũng đang chú ý đến cô, ánh mắt thể hiện sự tham lam, và cô biết mình sắp nguy rồi.



Cô ấy phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không cô ấy sẽ bị ‘ăn sạch’!



Nhân lúc lý trí cô vẫn còn khống chế được, Kiều Hy lấy một hơi dài và chạy ra ngoài.



Cô vừa chạy ra khỏi cửa thì cảm thấy có người đang đuổi theo cô.



Cô gái tăng tốc bước chân, vào thang máy trước khi những người đó đuổi kịp, đóng của thang máy.



Đây là tầng trên cùng, cô ấy biết bên dưới có phòng.



Hiện tại, cô đang rất cần nước, cần phải bình tĩnh để loại bỏ tác dụng của thuốc trong cơ thể mình.



Kiều Hy rời khỏi thang máy ở tầng 18. Ở đây có phòng riêng giành cho VIP của câu lạc bộ, họ thường chỉ khi chơi vui vẽ cần nơi để giải tỏa ngay mới dùng tới nó, bình thường sẽ không có ai đến đây.



Kiều Hy thấy một người dọn dẹp mới dọn dẹp xong một phòng nào đó, cô nhân lúc cánh cửa phòng chưa kịp đóng lại và lẻn vào.



Khi cô vào phòng, việc đầu tiên là cô để ý quan sát một cái, không có người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.



Hôm nay vận may cô có vẻ khá tốt, chỉ cần trốn ở đây, mấy người kia chắc chắn không tìm được cô ấy, và bản thân lại có thể ở đây qua đêm, đợi tác dụng thuốc trong người tan hết.



Ngọn lửa trong cơ thể cháy nóng hơn, Kiều Hy chạy vào phòng tắm và mở thật nhiều nước, quần áo cũng chưa kịp cởi ra thì đã ngâm mình vào trong đó …



Tối nay, sẽ là một đêm không yên tĩnh.



Tại thời điểm này, trong nhà Lục gia, bản kế hoạch tập đoàn trên tay của Lục Lập Tiêu, anh không thể xem nữa.



Người đàn ông không thể ngồi yên nữa, nhìn đồng hồ trên tay mình lần thứ năm mươi tám.



Đã mười hai giờ rồi, nhưng cô gái vẫn chưa trở về.



Gọi điện thoại lại không ai bắt máy.



Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Lập Tiêu chạy đến mở cửa ngay lập tức, những lời chuẩn bị sẵn đến cửa miệng đã bị nuốt trở vô khi thấy người trước cửa là Diêu Phụng Nghi.



"Mẹ, Sao lại là mẹ?”



"Có vẻ như con đang rất thất vọng? Con không phải tưởng là là con tiểu hồ ly tinh đó lại đến quyến rũ con chứ?”



"Mẹ đang nói cái gì vậy?"



Diêu Phụng Nghi tha thiết nhắc nhở anh: “Lập Tiêu, mẹ cảm thấy có thể vào Lục gia chúng ta đều phải là người phụ nữ hiền lương thục đức, có ăn học đàng hoàng. Cái thể loại mà chỉ biết dùng chiêu trò quyến rũ đàn ông thì chơi chơi thôi được rồi, tuyệt đối không được quá say mê! Nếu không thân thể có tốt mấy cũng không chịu nổi đâu con!”



"Mẹ thấy con say mê rồi?” Lục Lập Tiêu hỏi lại.



"Mẹ không nhìn thấy nhưng nghe thấy rồi! Ngay buổi tối hai hôm trước nè, những gì con bé đó nói quả thật kinh tởm. Đúng là không biết xấu hổ.” Diêu Phụng Nghi chê bai.



Nghe vậy, Lục Lập Tiêu đã đoán được là bà ấy hiểu lầm rồi, nhưng anh cũng không giải thích.



"Thôi, không nhắc nó nữa, mẹ tìm con nói chuyện khác, chị dâu họ của con từ thủ đô gọi điện hỏi tình hình của Tân Viễn! Nói thằng bé đó bay buổi sáng, vốn đã phải tới đây lâu rồi tại sao đến giờ vẫn chưa về đến nhà? Nó đi đâu rồi?”



Nhắc đến Diêu Tân Viễn, đôi mắt Lục Lập Tiêu đầy sự khinh miệt: "Cái thằng ngổ nghịch đó chỉ có ăn chơi thôi, chắc là đi la cà đâu đó rồi!”



"Tân Viễn dù sao thì cũng là cháu trai con, tuy tính cách có hơi bướng bỉnh nhưng bản tính đâu có xấu! Con đi tìm nó đi!”



"Há … bản tính không xấu mà dính tới vụ kiện cưỡng hiếp?”



"Vụ việc này nghe nói là cái bẫy, con bé đó vốn tìn nguyện với Tân Viễn, nhưng kết quả đột nhiên lật lọng, chuyện này không hiểu nội tình, cũng không phán xét được. Tóm lại, anh họ, chị dâu họ của con đã gửi nó cho chúng ta, chúng ta nên canh chừng cẩn thận thì tốt hơn, nếu không thì không biết phải trả lời sao với họ đây! Lập Tiêu, con mau tìm nó về đi!”



Bên Câu lạc bộ Hoàng Thiên -------



Không đuổi kịp Kiều Hy, Diên Tân Viễn giận dữ.



Sau đó, hai cô gái thỏ dùng đủ mọi cách mới khiến anh nguôi giận hơn chút.



"Tôi không quan tâm mấy người dùng cách gì, phải tìm cho bằng được con bé đó cho tôi! Người phụ nữ mà bổn thiếu gia để mắt tới chưa từng chạy thoát qua, hôm nay tôi nhất định phải chơi được nó.”



"Diêu thiếu gia, yên tâm! Con bé đó làm phục vụ ở đây, chạy không thoát đâu, trễ nhất là ngày mai, chúng tôi chắc chắn sẽ tìm được con bé đó cho anh!”



Nghe vậy, Diêu Tân Viễn mới hài lòng, nhìn những cô gái thỏ trước mặt, trong đầu chỉ nghĩ về Kiều Hy..



"Con bé đó đẹp thật, đẹp hơn con bé ở thủ đô của tôi nhiều!”



"Diêu thiếu gia, từ lâu tôi đã nghe danh phong lưu của anh. Nghe nói lần này anh cưỡng hiếp cô sinh viên đại học danh tiếng, kể tôi nghe đi? Có phải ngon lắm phải không?”



"Hứ! Con bé đó không phải trinh, chơi xong còn khóc lóc mà kiện tôi? Đúng là không biết điều! Tôi sớm muộn sẽ thu phục con bé!” Diêu Tân Viễn đắc ý.



Vào lúc này, cánh cửa của phòng riêng bị đạp ra.



Một người đàn ông mặc bộ đồ đen bước đến, trang nghiêm, quý phái rất không tương thích với không khí bên trong phòng.



"Chú … chú họ!”



Diêu Tân Viễn vốn đang đắc ý, sau khi gặp Lục Lập Tiêu, sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.



"Hay là tôi mua vé bay về thủ đô cho anh đi thu phục nó?”



"Đừng ... Chú, lúc nãy con chỉ nói đùa thôi!”



"Cưỡng hiếp phụ nữ nực cười lắm sao?”



"Không ..."



Diêu Tân Viễn vừa gặp Lục Lập Tiêu thì đã sợ, anh đẩy hai người phụ nữ ra, nhanh chóng đứng dậy kéo quần của mình lên.



"Chú, sao … sao chú lại đến đây?”



"Mẹ cậu gọi điện kêu tôi đi tìm cậu!”



"Mẹ con cũng thật sự không biết gì. Con ở đây đâu phải không biết đường đâu! Sao dám phiền đến cậu đi tìm thế này!”



Diên Tân Viễn lập tức thành cháu trai, tân bốc anh.



Xét cho cùng thì dù là ở Lục gia hay Diêu gia, một tiếng ‘hứ’ của Lục Lập Tiêu đều khiến anh rung rẩy.



"Ra đây!"



Lục Lập Tiêu cũng không muốn đi vào cái phòng riêng ngập khói đó, ra lệnh rồi quay người đợi ở ngoài.



Đúng lúc này thì một cô phục vụ từ sau lưng anh chạy đến, đâm sầm vào anh.



"Xin lỗi ...... xin lỗi ......" Từ Khả Tâm nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, khi ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ngay lập tức ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên: “Ủa … anh rể … sao anh lại ở đây?”



Lục Lập Tiêu không trả lời, chỉ liếc nhìn quần áo cô với đôi mắt sắc bén.



Anh ta bị anh ta bắt gặp, Từ Khả Tâm hơi lúng túng: “À … anh rể, anh đừng nói cho anh hai em biết là em làm ở đây nha, em chỉ là kiếm thêm chút tiền ngoài xài thôi!”



Lục Lập Tiêu không có trả lời câu hỏi này, mà chỉ hỏi: “Kiểu Hy đâu?”



"Tiểu Kiều, tiểu Kiều không có ở đây mà … Cô ấy không phải tan học về nhà rồi sao?”



Từ Khả Tâm ban đầu vốn muốn nói dối anh, nhưng gặp ánh mắt sắc bén của Lục Lập Tiêu, cô không khỏi rung rẩy và thành thật khai báo: “Thôi được rồi, thật ra tiểu Kiều cũng làm thêm ở đây. Nhưng cô ấy làm ở đây là vì …”



“Cô ta đâu rồi?” Lục Lập Tiêu không kiên nhẫn lắng nghe lời giải thích của cô, và lại hỏi với sự giận dữ trong ánh mắt.



Từ Khả Tâm không dám che giấu: "Cô … Cô ấy vốn làm việc trên tầng trên cùng, em cũng đang tìm cô ấy! Điện thoại với đồ cô ấy đều trong phòng thay đồ, người thì mất tiêu rồi!”



Nghe vậy Lục Lập Tiêu cau mày, ánh mắt lóe lên sự lo lắng.



Tại thời điểm này, Diêu Tân Viễn đã mặc quần áo chỉnh tề và bước ra từ phòng riêng: “Chú họ, bây giờ mình về nhà phải không?”



"Tài xế của tôi ở tầng dưới và anh ta sẽ đưa cậu về nhà!"



"Còn chú thì sao?"



"Đừng lo!" Lục Lập Tiêu nhìn anh ta lạnh lùng và cảnh cáo, "Không muốn tôi tống cổ cậu đi thì tốt nhất đừng gây chuyện!”



Nói xong, Lục Lập Tiêu đi xuống lầu nhanh chóng và không bận tâm đến Diêu Tân Viễn nữa.



Đồ của cô gái vẫn ở đây, chứng tỏ cô gái chưa rời khỏi nơi đây, nên Lục Lập Tiêu đi đến phòng máy tại quầy lễ tân để xem camera.



"Đúng rồi, camera an ninh có thể tìm được tiểu Kiều, sao lúc đầu em không nghĩ tới ta?”



Từ Khả Tâm theo sau anh ta, cô nhanh chóng ngước đầu nhìn vào camera an ninh.



Camera an ninh quay được Kiều Hy đi vào phòng riêng của Diêu Tân Viễn, không lâu sau đó chạy ra trở lại.



Bức ảnh cuối cùng mà camera an ninh theo dõi được cô là cô vào một phòng ở lầu mười tám.



Lục Lập Tiêu thấy số phòng là 1818, lông mày anh nhăn lại.



Bởi vì căn phòng đó là của Thẩm Thiếu Khiêm!



Gõ cửa căn phòng năm 1818, cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK