Kiều Hy theo sau, trong nháy mắt, cô nhận ra người phụ nữ là người trong một trong những bức ảnh mà người mẹ nhà họ Lục đưa cô xem sáng nay.
Có vẻ như ... anh ta đã bắt đầu một cuộc coi mắt.
"Anh rể tiểu Kiều, anh có tiện đường đi đên bệnh viện không? Em với tiểu Kiều mua nhiều trái cây lắm, muốn quá giang xe anh ......”
Từ Khả Tâm chưa kịp dứt lời thì đã bị Kiều Hy lén chọt một cái ngăn lại.
Kiều Hy nhìn thấy biểu hiện bối rối của người phụ nữ trên ghế lái phụ, nói một cách hiểu chuyện: “Xin lỗi đã làm phiền hai người! Chúng tôi đi trước đây …”
“Lên xe!” Lục Lập Tiêu nói một cách không cảm xúc trước khi Kiều Hy kéo Từ Khả Tâm đi.
"Ờ?"
Từ Khả Tâm nhìn Lục Lập Tiêu, lại nhìn người phụ nữ trẻ ngồi bên ghế lái phụ, cô kéo Kiều Hy lên xe một cách không biết điều, “Tốt quá anh rể tiểu Kiều, có anh giúp đỡ thì tụi em đỡ mệt hơn nhiều rồi!”
"Hay là mình đi xe buýt đi Khả Tâm."
"Đi xe buýt gì, Anh rể bà sẽ cảm thấy xót đó!”
Kiều Hy ngồi xổm bên cạnh cửa xe, liếc nhìn Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông vẫn còn giận cô, cô làm phiền đến việc coi mắt của anh thì liệu anh có càng giận cô hơn không?
Từ Khả Tâm thì không chú ý đến chuyện này, cô ấy đặt trái cây trên tay lên ghế và kéo Kiều Hy lên xe ngồi.
Người phụ nữ trên ghế lái phụ thấy động tác của họ qua gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên một chút phản cảm.
"Chào chị, chị là bạn gái của Lục Tổng phải không?” Từ Khả Tâm không để ý được sự phản cảm của cô, còn chủ động chào hỏi, "Xưng hô chị thế nào ạ?”
"Tôi họ Phùng, Phùng của Phùng Thị Kiến Trúc, Phùng Uyển!” giọng điệu trả lời của đố phương thể hiện sự cao ngạo.
Từ Khả Tâm thì không hiểu, cô ta cũng không biết chữ ‘Phùng’ viết như thế nào, đâu cần cố ý nhấn mạnh? Vã lại, nhấn mạnh những từ đơn giản dễ hiểu không nói, cô ấy làm sao biết được Phùng Thị Kiến Trúc là cái gì?
Phùng Uyển quay lại, nhìn Kiều Hy một cách nghi vấn: “Tại sao mấy cô gọi Lục Tổng là anh rể?”
"À, trước đây Lục Tổng mém chút kết hôn với chị gái của Kiều Hy, em thì kêu theo Kiều Hy!” Từ Khả Tâm vội vã nói.
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Miệng của Khả Tâm nhanh thật, Kiều Hy thấy vẻ mặt của đối phương xấu một cách rõ rệt sau khi nghe xong.
"Ờ? Tôi nghe nói sau này, đám cưới của họ đã không thành. Không có ký giấy kết hôn, nghi thức cũng chưa làm, nói cho cung thì cũng là hai người không liên quan đế nhau.” Phùng Uyển nhìn Kiều Hy một cái, ngữ khí thể hiện sự thù địch, "Thân nhân không phải nhận tùy tiện như vậy! Mấy cô biết xe này của Lục Tổng bao nhiêu tiền không mà dám đặt cái túi trái cây dơ đó lên ghế?”
Nghe vậy Kiều Hy với Từ Khả Tâm liền lấy túi trái cây đặt lên đùi mình.
Ngay cả khi Từ Khả Tâm cũng có thể nghe được sự thù địch trong lời nói của cô ta.
Một tay cô đặt lên giữ mấy trái táo trên đùi, tay kia cô lén lấy điện thoại ra, nhắn tinh cho Kiều Hy: [Tiểu Kiều, chuyện gì xảy ra vậy? Người phụ nữ này là ai?]
Kiều Hy nhìn tin nhắn SMS, trả lời cô ấy: [Chắc là thiên kim tiểu thư của Phùng Thị Kiến Trúc mà nổi tiếng Nam Thành, cô ấy hôm nay đến để coi mắt Lục Lập Tiêu!]
[Trời, vậy chúng ta thành kỳ đà của họ rồi?]
[Trời, giờ bà mới biết hả? Tui đã nói là đừng lên xe rồi! (biểu tượng cảm xúc trợn mắt)]
Cảm thấy rằng tiểu Kiều đang chê sự chỉ số thông minh của mình, Từ Khả Tâm cắn móng tay của mình một cách hối tiếc.
Cô nhìn Lục Lập Tiêu, nhìn Phùng Uyển trên ghế lái phụ, lại gởi một tin nhắn cho Kiều Hy: [Nếu họ coi mắt thành công thì anh rể của bà còn có thể tiếp tục làm anh rể của bà nữa không?]
[Nhìn vào biểu hiện và giọng điệu của người phụ nữ, bà có nghĩ rằng cô ấy có thể chứa tui không?]
[Không chứa được! (biểu tượng cảm xúc buồn bả) Tiểu Kiều, vậy sau này bà sẽ ra sao?]
[Có thể … sẽ được gởi trả về cho Kiều gia!]
Kiều Hy soạn tin nhắn này gởi qua, ánh mắt lóe lên một cảm giác buồn bã.
Nếu cô trở về nhà của Kiều gia, cô sẽ sớm được gửi đến một ‘Lục gia’ kế tiếp.
Cha mẹ ở Kiều gia chưa bao giờ ngừng tìm cách hại cô, cộng với bây giờ họ nghĩ Kiều Hy với Lục Lập Tiêu đã có quan hệ, dù sao thì cũng đã bị hủy hoại, e rằng sau này lại càng bất chấp hơn, nghĩ mọi người đều có thể bắt nạt cô.
[Hả? Vậy bà phải làm sao? Có phải như hồi xưa, tìm một bạn trai có quyền có tiền để trấn giữ bên Kiều gia, không để họ bán bà đi không?]
Kiều Hy không trả lời tin nhắn, đặt điện thoại xuống, cô cũng đang lo lắng, không biết phải làm thế nào.
Những ngày tháng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người khác, khi nào mới có thể thoát được đây?
Từ Khả Tâm cũng lo lắng cho cô ta, khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, chủ động hỏi Lục Lập Tiêu: ”Anh rể tiểu Kiều, tiểu Kiều của chúng ta biết lao nhà, giặt đồ, .. việc nhà gì cũng biết làm hết, cô ta nấu cơm cũng rất là ngo nữa! Anh có thể … đừng đuổi cô ấy đi được không?”
Nghe vậy, người đàn ông vốn im lặng nhìn cô gái một cái qua kính chiếu hậu. Chỉ thấy Kiều Hy đang bịt miệng Từ Khả Tâm một cách khiển trách, cô kéo cô ấy xuống xe.
"Khả Tâm, ngừng lại! Mọi người đều có vận mệnh riêng của bản thân, thân phận của tui không dám mộng tưởng gì nhiều, mình đừng làm phiền họ coi mắt nữa.”
Thực ra, lời Kiều Hy nói là cố ý nói cho Phùng Uyển nghe.
Khi nãy nhìn vẻ mặt bí xị của người phụ nữ đó, Kiều Hy lo rằng cô ấy sẽ đi méc người mẹ nhà họ Lục, như vậy thì nguy cho cô mất.
Vì vậy, cô cố tình nói như vậy để làm dịu thái độ của cô ấy. Cô thường ngày hay nhịn để cầu toàn, rất biết cách tránh né cái sắc nhọn của người khác, không thêm kẻ thù cho bản thân.
Tuy nhiên, cô gái không biết rằng những lời này vào tai Lục Lập Tiêu khiến khuôn mặt lạnh của người đàn ông còn trở nên lạnh hơn.
Lần này, Từ khả Tâm có thể nhận ra điều đó: “Tiểu Kiều, anh rể bà hình như không được vui, là vì mình làm phiền anh ta coi mắt phải không?”
"Có thể là vậy!" Kiều Hy ngẩng đầu lên, xách trái cây bước về hướng bệnh viện.
"Vậy thì hôm nay tâm trạng bà không tốt, có phải là vì anh ta đi coi mắt không? Bà đang ghen tị?”
"Làm gì có" Kiều Hy nhìn cô với ánh mắt quở trách, “Đừng nói tầm bậy!”
"Tui nói thật đó! Tiểu Kiều, thật ra thì bà có bao giờ có ý nghĩ làm một mẻ khỏe cả đời không? Khiến Lục Lập Tiêu yêu bà, với năng lực của người đàn ông đó, anh ta nhất định có thể giúp bà thoát khỏi sự uy hiếp của Kiều gia. Còn bà sau này cứ theo Lục Lập Tiêu ăn ngon mặc đẹp thôi, có thể hoành hành trong cái Nam Thành này, không ai còn dám bắt nạt bà nữa. Bà thấy đề nghị của tui như thế nào?”
"Tui thấy … làm mơ giữ ban ngày!”
"Làm gì có?" Từ Khả Tâm nói: "Với vẻ đẹp của bà, muốn một người đàn ông cảm động không phải rất dễ sao? Bà thử nghĩ về những người giàu có theo đuổi bà trước đây xem, ai nấy đều bị bà chinh phục hết mà?”
"Họ khác!” Kiều Hy nói.
Đối với Lục Lập Tiêu, cô không thể nhìn thấu được! Người đàn ông lớn hơn cô tám tuổi, có một khả năng quyết đoán mạnh mẽ, chỉ số IQ cực cao, kinh nghiệm và học thức đều rất phong phú, làm sao một cô bé như cô có thể thu phục được?
Nếu nói cô là một con cáo, thì Lục Lập Tiêu là một con hổ, chơi với hổ thì có ngày đến xương cũng không còn.
"Tiểu Kiều, bà thử đi mà!”
"Quên đi, tui chỉ muốn sống an toàn suốt đời!"
Từ Khả Tâm thật sự rất tin tưởng vào Kiều Hy, dù sao thì trong mắt cô ấy, người con gái này là một nữ thần!
Nhớ hồi năm nhất, lúc sinh viên mới gặp nhau, một cô gái như cô ấy cũng bị choáng ngợp với vẻ đẹp của Kiều Hy, huống hồ những người con trai khác. Lúc đó, Từ Khả Tâm cảm thấy rằng thời Tam Quốc có một mỹ nữ nổi tiếng tên Tiểu Kiều, chắc cũng xinh đẹp giống vậy!
Sau đó, cô trở thành bạn của Kiều Hy, cô phát hiện rằng tiểu Kiều ngoài đẹp ra còn rất thông minh, lương thiện và mạnh mẽ.
Một mình cô gánh vác trách nhiệm chăm sóc bao nhiêu đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, lại thường bị cha mẹ nuôi bốc lột, bị Kiều Chi bắt nạt, cô cũng không nói một lời, không tự ti..
Một cô gái như thế này nên được nuôi lớn trong sự nuông chiều.
Nhưng cô lại phải gánh chịu nhiều sự dày vò và bắt nạt, nghĩ thôi cũng thấy thương xót cho cô.
Thật hy vọng tìm được một người đàn ông để bảo vệ tiểu Kiều, chăm sóc cô, không để cô bị bắt nạt nữa.
Lục Lập Tiêu thì rất thích hợ, nếu giữa hai người không có ranh giới giai cấp, hai người thành một cặp đi cùng nhau thì hay biết mấy.
Từ Khả Tâm nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không cam tâm, cô ấy muốn tác hợp cho họ.
Vì vậy, cô gái lén lấy điện thoại di động của Kiều Hy nhân lúc cô ấy khuấy sữa bột cho tiểu Tím.
Tìm thấy số Lục Lập Tiêu trong danh bạ, cô ấy soạn tin nhắn và gởi đi dưới danh nghĩa của Kiều Hy: [Anh rể, có câu này em muốn nói với anh từ lâu rồi nhưng mà không dám nói. Hôm nay em chỉ có thể thông qua tin nhắn sms để nói vói anh rằng – Em thích anh!]
Sau đó gửi một tin nhắn thứ hai: [Vì vậy, anh có thể không đi coi mắt nữa không, em sẽ ghen tị! Nếu anh cũng thích em thì tối nay đến cửa bênh viện đón em đi!]
Hai tin nhắn SMS đã được gửi thành công, Từ Khả Tâm nhanh chóng xóa lịch sử tin nhắn, rồi lén bỏ điện thoại trở vào túi của Kiều Hy.
Việc tiếp theo là cô đợi xem phản ứng của Lục Lập Tiêu, để xác minh rằng anh ta có thích tiểu Kiều không!
——
Tại thời điểm này, ngồi trong một nhà hàng cao cấp Lục Lập Tiêu nhìn thấy hai tin nhắn này, ánh mắt anh càng lúc càng sâu hơn.
Người phụ nữ ngồi đối diện anh khuấy cà phê trong tay của mình, chủ động mở miệng nói: "Lục Tổng, thật ra em rất ngưỡng mộ anh. Nhưng lần coi mắt trước của anh em chưa về nước, nghe tin anh kết hôn với người khác em còn buồn rất lâu nữa. May mà trời xuôi đất khiến sao mình có thể gặp nhau! Nên đây đều là duyên số, là do trời định, phải không?”
Lục Lập Tiêu chỉ lắng nghe lời nói của cô, không trả lời, người phụ nữ đối diện cũng không để ý đến việc đó.
Trước ngày coi mắt, Phùng Uyển đã điều tra kỹ về thói quen của Lục Lập Tiêu. Cô ấy biết người đàn ông này rất ít nói, bình thường thì khuôn mặt anh ta luôn nghiêm túc.
Nhưng không có vấn đề gì, anh ta đẹp trai. Khuôn mặt tuấn tú này, ngay cả khi không nói gì cũng rất dễ nhìn, sự lạnh nhạt, thờ ơ đó khiến anh trông hấp dẫn hơn.
"Lục Tổng, không biết ấn tượng của em đối với anh như thế nào chứ em rất hài lòng với anh. Nhà chúng ta lại môn đăng hộ đối, ba mẹ chắc cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng em có một yêu cầu!”
Giọng điệu Phùng Uyển thay đổi, đột nhiên nói: “Cô bé lên xe ngày hôm nay, cô ấy không thể ở lại Lục gia nữa!”.
Nghe cô ấy nhắc đến điều này, Lục Lập Tiêu cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngước mắt, nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Bị nhìn như vậy, tim người phụ nữ đập mạnh hơn, mở miệng nói tiếp: “Thật ra trước đây em có nghe nói qua rồi, cô ta là món đồ chơi mà Kiều gia gởi qua cho anh. Người đàn ông thành thục chưa kết hôn chơi với phụ nữ em có thể lý giải, cũng giống như anh cần con bé đó! Nhưng mà sau khi kết hôn, anh có em rồi, không cần cô ta nữa!”