Lục Lập Tiêu cúi đầu nhìn vẻ sợ hãi của Kiều Hy, trong lòng dấy lên sự thương xót. Nhưng nghĩ đến trong lòng cô gái có một người đàn ông khác, anh ta không khỏi khó chịu, đẩy cô gái ra.
"Trên thế giới này không có ma!”
"Nhưng anh rể, em thật sự đã thấy nó!”
Kiều Hy vẫn còn sợ hãi, tiến một bước gần hơn với anh ta, người đàn ông lùi lại một bước, cứ giữ khoảng cách với cô.
Nhìn phản ứng giữ khoảng cách của anh ta, trong lòng cô gái dấy lên cảm giác mất mát, cô lặng lẽ bỏ tay xuống.
Bởi vì giọng của Kiều Hy quá to, các thành viên khác trong Lục gia cũng thức dậy.
Diêu Phụng Nghi bước ra khỏi phòng trong bộ đồ ngủ của mình, cho dù cô ấy thức dậy vào giữa đêm, vẻ ngoài của cô ấy vẫn thật duyên dáng và sang trọng.
Chỉ là vẻ mặt cô rõ ràng thể hiện sự khó chịu: "Chuyện gì vậy? Con nữa đêm la lói om xòm làm gì?”
"Bác gái, con thấy ... có ma!"
"Nói bậy bạ gì đó, trên thế giới này không có ma!”
Quả nhiên là hai mẹ con, nói chuyện y như nhau.
"Nhưng con thực sự thấy nó, ngay bên ngoài cửa sổ của nhà vệ sinh, có một con mắt đang nhìn con!"
Cô gái nói như thật, mặc dù Diêu Phụng Nghi không tin, nhưng bà cũng bảo người quản gia đi vào xem.
Kiều Hy không dám đi vào, lo lắng chờ đợi bên ngoài, chỉ thấy Trương quản gia đi vào nhìn sau đó bước ra, lắc đầu với bà: “Không có gì ngoài cửa sổ nhà vệ sinh cả!"
“Có thể bây giờ nhiều người khiến nó sợ hãi bỏ đi, một lát nó sẽ quay lại?” Kiều Hy lo lắng.
Nghe vậy Lục Mộng Tình cười một cách mỉa mai: “Tôi thấy vốn không có ma, chỉ là có người cố ý nói vậy thôi! Kiều Hy, cô có phải vì bị cậu tôi đuổi ra khỏi phòng không cam tâm, nên cố ý nói có ma không?”
"Đúng vậy! Dùng cách này đi giành sự sủng ái, là coi chúng ta như con nít ba tuổi ư?”
Người nói tiếp là Trình Mỹ Vân, lần trước Kiều Hy tha cho cô ấy một lần, cô ấy không cảm ơn. Lúc này thấy cô bị thất sủng lại muốn đạp cô một cái.
Nói gì mà giành sủng ái, những người này xem nhà họ Lục là hoàng cung rồi ư? Cô có muốn ở đây đâu!
Kiều Hy hơi cắn môi dưới, không nói gì, chỉ vô thức chuyển ánh mắt của cô sang Lục Lập Tiêu.
Những gì người khác nói cô không bao giờ quan tâm, cô chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của anh ta.
Tuy nhiên, người đàn ông không nhìn cô. Anh chỉ đứng đó một cách trống rỗng, anh để người khác nói xấu cô mà không quan tâm.
Không biết tại sao, Kiều Hy có thể thờ ơ với thái độ hoài nghi của người khác, thờ ơ với những lời nói xấu của người khác, nhưng khi nhìn vào sự thờ ơ của anh, trái tim cô đau như bị kim đâm.
Con người, đều được chiều chuộng mà ra.
Kiều Hy có thể mạnh mẽ khi không ai giúp cô ấy trước đây và khi cô ấy phải tự giải quyết vấn đề.
Nhưng người đàn ông sau này ở trường, ở nhà đã giúp cô rất nhiều lần, luôn luôn xuất hiện khi cô cần để giúp cô giải quyết tất cả các vấn đề, khiến cô bắt đầu dựa dẫm vào anh ta.
Có chỗ dựa dẫm thì có kỳ vọng, nhưng mà hương vị của việc mất đi sự kỳ vọng đó thật đắng cay.
Và bây giờ cô ấy nhận ra hậu quả của việc dựa vào người khác một cách dễ dàng, thật khó chịu.
Diêu Phụng Nghi nghe những lời của người khác, ánh mắt nhìn Kiều Hy lại khó chịu hơn: “Lục gia không có ma, cũng không cho phép ai giả ma! Về phòng con mà nghỉ, không được làm phiền người khác ngủ nữa!”
"Con biết rồi, bác gái!”
Kiều Hy cũng hiểu rằng tình hình hiện tại của cô có nói gì cũng không đúng, cô không tranh luận về bất cứ điều gì, cô chỉ vâng lời một cách ngoan ngoãn trở về căn phòng yên lặng.
Sau khi cô quay người, người đàn ông chưa bao giờ nhìn cô đột nhiên quay lại nhìn vào lưng cô gái.
"Chỉ là một trò hề, mọi người đi ngủ đi!”
Diêu Phụng Nghi, người làm chủ gia đình, nói với mọi người, mọi người bắt đầu ai về phòng nấy.
“Còn Lập Tiêu, con cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, đừng lo cho con bé đó nữa!”
Lục Lập Tiêu quay lại, chuẩn bị trở lại căn phòng, anh liếc nhìn thấy chút bụi bám trên đôi giày da của Lục Mộng Thái, ánh mắt lóe lên một sự sắc nét.
Lúc này, Trình Mỹ Vân vốn muốn dìu Lục Mộng Thái xuống lầu, nhưng khi chạm vào người đàn ông, tay cô đầy bụi bẩn, không khỏi chất vấn: “Lúc nãy ông đi đâu? Sao trên cánh tay toàn bụi bẩn không vậy? Có phải ông lại leo tường đi nhìn gái rồi không?”
"Im ngay cho tôi! Tôi đi tìm gái cũng không liên quan tới bà!”
......
Kiều Hy trở về phòng một mình, nhưng thật ra cô vẫn sợ.
Trong thực tế, cô không tin vào quỷ thần, nhưng kể từ lần trước Lục Lập Tiêu bỏ cô lại ở nghĩa địa thì đã để lại cho cô sự ám ảnh.
Cô rất sợ bóng tối và không dám vào phòng tắm nữa.
Chỉ ôm gối ngồi trên giường, cứ thế qua một đêm.
Sáng hôm sau, cô bé mặc đồ thể thao của mình và bước ra khỏi phòng, cô phát hiện Lục Lập Tiêu đã đi ra ngoài từ sớm. Anh ta thậm chí còn không gọi cô để chạy bộ chung.
Kiều Hy cảm thấy có chút ấm ức, Lục Lập Tiêu đột nhiên lại giận dữ như vậy, nhưng cô thật sự không biết cô đã làm sai điều gì!
Người đàn ông không nói gì, anh ta không nói thì làm sao cô biết được?
Không nói gì cô ta làm sao giải thích? Làm sao biết đường mà sửa?
Thôi kệ, tính khí của đại thiếu gia như vậy, cô cũng không biết đường mà hầu.
Không quan tâm thì thôi, dù sao thì cô cũng đâu muốn đi chạy bộ, như vậy còn thoải mái hơn!
Kiều Hy suy nghĩ một hồi rồi về phòng, thay đồ rồi ngủ bù.
......
Khi cô thức dậy, xuống cầu thang một lần nữa thì nghe thấy tiếng Diêu Phụng Nghi đang thương xót Lục Lập Tiêu: “Lâp Tiêu, hôm qua con ngủ có ngon không? Không phải nói thói mất ngủ đã đỡ hơn nhiều rồi sao, sao vẫn hốc hác như vậy?”
Kiều Hy ngạc nhiên: Lục Lập Tiêu bị chứng mất ngủ hả? Tại sao cô ta không biết?
Thôi kệ đi, dù sao thì việc của người đàn ông đó cũng không tới lược cô ta lo.
Cô gái đi xuống cầu thang để ăn sáng, cô lặng lẽ cúi đầu trên đường đi.
bây giờ cô ấy đã trở lại nói trạng thái ...... không thể ngẩng cao đầu như lúc ở Kiều gia, giả vờ như rất yếu đuối, cố gắng khiến người khác cảm thấy mình như hạt bụi, không muốn gây sự chú ý của bất kỳ ai.
Nhưng ngay cả khi Kiều Hy như vậy, Lục Lập Tiêu cũng là người đầu tiên chú ý đến cô khi cô bước xuống cầu thang.
Cô gái không nhìn anh, cũng không dám ngồi cạnh anh, lặng lẽ đi đến bàn phụ.
Kiều Hy luôn luôn đánh giá tình hình của mình giỏi hơn bất cứ ai, cô biết tình trạng của mình, do đó cô không đi đến Lục Lập Tiêu để làm người khác chướng mắt.
Chỉ có điều trên bàn phụ, có người ghét cô cay đắng. Lục Mộng Tình thấy cô ngồi đối diện mình, trừng mắt với cô ta một cái, vươn tay lấy mất hai cái trứng gà trong phần ăn sáng của cô gái.
Cô gái cũng không tranh giành, chỉ im lặng ăn cháo trong bát.
Vào lúc này, đột nhiên một thằng bé bò ra từ dưới bàn, bám lấy đùi Kiều Hy kêu lên: “Chị ơi … chị bồng …”
Kiều Hy nhận ra nó, đó là đứa bé cô thấy lúc bị phạt quỳ.
Bởi vì cô không hài lòng với bố mẹ nó, cô không trả lời nó.
Nhưng người mẹ kia đã nhịn không nổi, kêu lên: “Tiểu Bảo, qua đây cho mẹ! Mẹ đút cơm cho con ăn!”
“Con muốn chị … Chị đút …”
Đứa trẻ dường như thực sự thích Kiều Hy, cứ bám lấy cô ta, không chịu đi.
"Đừng bám vào những người bậy bạ, về chỗ mẹ nào!” Trình Mỹ Vân lạnh lùng nói.
"Mẹ có hôi ... Chị thơm … con muốn chị …”
Nghe lời này của đứa bé, Trình Mỹ Vân liền không vui, lấy thìa và bát đặc biệt cho trẻ nhỏ đặt trên bàn và đập bàn, nói lớn: “Tiểu Bảo, con nói gì? Muốn bị đòn phải không?”
Nói xong cô ta không thể ngồi yên nữa, đi đến cố kéo đứa bé trong vòng tay Kiều Hy đi.
Nhưng khi cô đứng dậy, cô bị mắng bởi người đàn ông bên cạnh: "Bà là gì mà la? Đừng làm con trai tôi sợ!”
Lục Mộng Thái liếc Trình Mỹ Vân một cái, tiếp tục khiển trách: "Tại sao con lại không ưa bà? Đó là do bà hút thuốc suốt này, trên người đầy mùi thuốc! Con bé kia sạch sẽ biết bao, để tiểu Bảo cho cô ta đút còn đỡ hơn phải hít khói thuốc của bà!”
"Ý ông là sao Lục Mộng Thái, bây giờ ông chế tôi phải không? Đừng quên năm xưa ông theo đuổi tôi như thế nào? Hồi đó tôi cũng hút thuốc, sao không thấy ông nói gì? Bây giờ tôi gả cho ông, sinh con cho ông, không thể khiến ông thoải mái như xưa nữa, ông không muốn đụng tôi nữa sao? Ông thích mấy con hồ ly tinh yếu đuối kia phải không?”
Trình Mỹ Vân nói chuyện với Lục Mộng Thái, cuối cùng lại trừng mắt với Kiều Hy.
"Ở đâu cũng có hồ ly tinh, ở nhà cũng không được yên ổn, bữa này tôi không ăn nữa!”
Nói xong, ném chiếc đũa xuống, Trình Mỹ Vân quay người bước đi.
Những người khác ở Lục gia dường như đã quen với tình hình hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không ai quan tâm, họ vẫn đang ăn bữa ăn của riêng họ một cách âm thầm.
Lục Mộng Thái thấy vợ đi rồi, cũng không đuổi theo, ngược lại anh vui cười đưa thìa và bát của trẻ cho Kiều Hy: “Đừng lo cho bà ấy, bả phát điên thôi! Tiểu Bảo thích cô như vậy, cô đút cho nó ăn đi!”
Ban đầu, Kiều Hy không muốn dính dáng gì đến chuyện này.
Nhưng nhìn thấy người ta trao bát cho cô, đứa trẻ lại nhìn lên mình, cô không nỡ từ chối, chỉ có thể lấy cái bát.
Nhưng khi cô gái với tay ra thì cảm thấy người kia có ý xấu, sờ lòng bàn tay cô một cái.
Lông mày của Kiều Hy hơi xoắn lại, cô nhanh chóng rút tay lại, che dấu sự ghê tởm xuất hiện trong ánh mắt mình.
Cô không thích Lục Mộng Thái này, luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô có ý xấu.
Cô cũng không thích Trình Mỹ Vân, nhưng mà đứa bé con tiểu Bảo … cũng khá dễ thương.
Tròn tròn, nhỏ nhắn, nằm trên đùi cô, mặt ngây thơ khiến trái tim người ta tan chảy.
Đứa trẻ thực sự muốn đến gần cô, cố gắng trèo lên chân cô.
Kiều Hy thấy vậy, cô nhấc đứa trẻ lên đặt nó ngồi vào vòng tay cô, đút nó ăn bột bắp.
Ở phía bên kia, Lục Lập Tiêu tuy ngồi đó, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt anh nhìn thấy rõ ràng từng cử động của cô gái, bao gồm cả cái lợi dụng sờ tay của Lục Mộng Thái.
......
Chẳng bao lâu sau đã đến ngày thứ ba!
Kiều Hy đã không chờ được việc Lục Lập Tiêu mua đất trại trẻ mồ côi như đã hứa với cô, mà thay vào đó là cú điện thoại của Kiều Chi.
"Kiều Hy, Tôi kêu cô đến party áo tắm của anh Hoàng Minh, cô coi lời tôi là gió thổi ngang tai rồi phải không? Cô có tin là bây giờ tôi có thể đến trại mồ côi đuổi cổ hết mọi người ra không?!”
"Kiều Chi, rốt cuộc cô muốn gì?”
“Không muốn gì cả, chỉ cần cô qua đây giúp anh em trong ngành chúng ta giải trí một chút thôi. Cô có biết, anh Hoàng Minh từ khi gặp cô lần trước thì cứ nhớ đến cô.” Kiều Chi nói với giọng mỉa mai, “Anh ấy làm mơ cũng muốn có cô đó.”