"Kiều Hy, bà hai tôi có chuyện muốn hỏi cô!” Lục Mộng Tình nắm tay Diêu Phụng Nghi nói với giọng khiêu khích.
Cô phán đoán đại khái tình hình, chắc có gì đó bất lợi với cô, Kiều Hy hơi cúi đầu, quay người ánh mắt nhìn sang mặt Diêu Phung Hy một cách ngoan ngoãn, hỏi một cách lễ phép và cẩn thận: “Bác, bác tìm con có chuyện gì không ạ?”
"Tiểu Hy, con đã đi đâu tối qua?”
Lại hỏi câu tối qua cô đi đâu? Lục Lập Tiêu giận cô cũng vì điều này!
Kiều Hy nhìn Lục Mộng Tình bên cạnh Diêu Phụng Nghi, đoán được chắc Lục Mộng Tình phát hiện gì đó, hôm qua đã méc với Lục Lập Tiêu, người đàn ông đó mới biết mình nói dối!
Bây giờ, chắc chắn cô ấy thấy Lục Lập Tiêu bắt nạt mình không đủ nên giờ đi méc với Diêu Phụng Nghi.
Lòng cô nghĩ một lúc sau Kiều Hy quyết định nói sự thật: “Con đã đến bệnh viện tối qua!”
"Mộng Tình nói con bồng một đứa bé đi bệnh viện, còn nói con sinh con khi chưa kết hôn, đứa con cũng đã chín tháng tuổi rồi, phải vậy không?”
Nghe vậy mặt Kiều Hy tỏ vẻ bất ngờ, cô nhanh chóng giải thích: “Đúng là con có đưa một đứa bé đi bệnh viện, nhưng đứa bé đó là cô nhi, không phải con của con! Lúc đó con sợ lỡ việc chữa trị cho bé mới nói với y tá như vậy!”
"Kiều Hy, cô vẫn muốn cãi à? Chính tai tôi nghe thấy cô thừa nhận có thai khi chưa kết hôn mà, đứa bé đó nếu không có quan hệ gì với cô, cô có cần lãnh trách nhiệm như vậy không?”
Lục Mộng Tình tiếp tục nói: “Vã lại danh tiếng của cô ở cấp ba đã rất xấu, cộng đồng người giàu nhiều người đều nói có đi với cô qua. Tôi thấy cô bị người ta làm cho có bầu, sợ bị người ta phát hiện nên cố ý bỏ đứa bé ở cửa trại trẻ mồ côi để che mắt thiên hạ!”
Nghe những lời của Lục Mộng Tình, lông mày trang nghiêm của Diêu Phụng Nghi không khỏi cau lại một cách khinh bỉ.
Trước kia cô cảm thấy con bé Kiều Hy cũng khá đơn thuần và ngoan ngoãn, khá thích hợp ở bên cạnh Lục Lập Tiêu, không ngờ cô lại là người như vậy.
Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, thủ đoạn của con bé này rất có tác dụng với Lục Lập Tiêu. Nghe nói gần đây hai người cũng đã ở chung một phòng rồi, rất hiếm khi con trai cô để mắt tới người nào.
Sau một hồi suy xét, Diêu Phụng Nghi nói với Kiều Hy: “Con là người của Lục Lập Tiêu, chuyện của con vốn nên cho nó quyết định! Nhưng Lục gia có quy định của Lục gia, không thể chứa chấp người không đứng đắng. Mặc cho sự thật như thế nào, con đến sân sau quỳ gối đợi Lục Lập Tiêu về xử lý!”
Đợi Lục Lập Tiêu về xử lý, vậy không phải là phải quỳ từ sáng đến tối sao?
"Bác, nhưng cháy phải đi học!”
"Hôm nay đừng đi nữa, dạy cô tuân theo quy tắc Lục gia quan trọng hơn đi học!”
"Bác ..."
Kiều Hy còn muốn giải thích nhưng Diêu Phụng Nghi đã không muốn nghe nữa.
Sau khi người phụ nữ rời đi, chỉ còn Lục Mộng Tình đang đứng trước Kiều Hy với vẻ đắt ý, nói với quản gia: “Chú Tề, không nghe được lời của bà hai sao? Dẫn cô ta đến sân sau quỳ gối, không được cho cô ấy uống nước hay ăn cơm!”
......
Lục gia rất lớn, Lục Lập Tiêu thường sống trong tòa nhà chính, còn có hai tòa nhà phụ cạnh sân sau.
Kiều Hy đang quỳ gối trong sân giữa ba tòa nhà, đôi khi, những người thân sống trong tòa nhà phụ đi ngang qua, và họ sẽ liếc nhìn cô, nhưng họ không dừng lại.
Lục gia là gia đình lớn, hầu hết những người thân máu mủ sống chung với nhau, nhưng mối quan hệ giữa họ rất lạnh nhạt. Trong vài ngày được gởi qua, Kiều Hy đã thấy rằng họ đang tự làm những việc riêng của họ, hiếm khi giao tiếp với nhau.
Nhưng có một điểm chung là họ đều rất sợ Lục Lập Tiêu.
Sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, nhưng tôi không thể cảm nhận được một chút tình thân nào, thật ra nơi đây khác gì trại trẻ mồ côi chứ?
Cũng không biết Lục Lập Tiêu sống như vậy bao nhiêu năm qua có cảm thấy cô đơn không?
Nhưng khi nghĩ anh chàng đó quá lạnh lùng, ngay cả bản thân anh ta cũng không có cảm xúc gì, anh ta chắc không biết đến cô đơn là gì nhỉ?
Đột nhiên, một âm thanh kéo sự suy nghĩ của cô gái lại.
Kiều Hy cúi đầu và thấy một vật nhỏ màu xanh đang nhảy về phía cô.
Nhìn kỹ, thấy nó là một con ếch đồ chơi nhỏ.
Loại mà lên dây cót rồi có thể tự nhảy, con ếch sắt nhảy đến trước mặt cô, vừa đúng lúc hết cót.
Kiều Hy với tay ra và nhặt nó lên.
“Chị ơi, của em!” Một giọng nói hôi sữa vang lên.
Kiều Hy nhìn lên và thấy một đứa bé bị chảy nước mũi, khoảng hai tuổi, bước đi chập chững trông rất dễ thương!
“Nè!” Kiều Hy đưa lại món đồ chơi cho nó.
Đứa trẻ bước đến Kiều Hy một cách tinh nghịch, nhìn cô một cách tò mò, sau đó giơ bàn tay nhỏ đầy thịt của mình để nhận món đồ chơi.
Sau đó nó do dự một chút, sau đó lại đưa con ếch đồ chơi đó cho cô: “Chị ơi, chơi với tiểu Bảo!”
“Chị không thể chơi với em, chị đang bị phạt, không được động đậy đâu!”
Nghe vậy, đứa bé mút một tay của mình, đi một vòng quanh Kiều Hy một cách tò mò: “Bà cố lại phạt quỳ rồi!”
Lục gia có nhiều họ hàng và mối quan hệ gia đình rất phức tạp.
Nhưng nghe đứa trẻ gọi Diêu Phụng Nghi là bà cô, Kiều Hy đoán rằng chắc nó là cháu trai của Lục Mộng Tình!
Trong lòng cô vẫn còn giận người mách lẻo cô, Kiều Hy không nói chuyện với đứa bé nữa.
Khi đứa bé thấy cô không chú ý đến nó nữa thì nó cứ đi vòng quanh cô.
Nó muốn tặng cô đồ chơi ếch để làm quen với cô nhưng Kiều Hy cũng không quan tâm.
"Chị ơi... chơi ..."
Đứa bé có vẻ rất thích cô, cứ ở bên cô, không chịu rời đi, còn cố tình nhảy nhót trước mặt cô để gây sự chú ý của cô.
Kết quả là đứa bé ngã vì bất cẩn!
"Cẩn thận!"
Kiều Hy vươn tay đỡ nó, nhưng vẫn không kịp, tráng đứa bé đập xuống đất.
"Có sao không? Đau không?”
"Đau quá ... đau quá ..."
"Đừng khóc! Lại đây, chị thổi cho!”
Kiều Hy kéo đứa bé qua một cách thương sót, đang muốn kiểm tra vết thương cho nó thì một giọng nói cao đột nhiên vang lên phía sau cô: “Tại sao cô đẩy con trai tôi?”
Sau đó, một người phụ nữ mặc đồ xa xỉ ôm đứa trẻ và lườm Kiều Hy một cách giận dữ.
Kiều Hy nhìn cô ta một cái, người phụ nữ dáng vẽ khá trẻ trung, chắc chưa đến hai mươi lăm tuổi, nhưng trang điểm khá già. Mặc quần áo theo phong cách phụ nữ trưởng thành của Chanel, dường như rất xem trọng phong cách ăn mặt của bản thân, nhưng có hơi quá mức.
"Chị hiểu lầm rồi! con chị ngã, em chỉ đỡ một cái thôi!” Kiều Hy giải thích.
Ai ngờ, người phụ nữ đó không nghe: “Đừng nói bậy! Tận mắt tôi chứng kiến cô đẩy con trai tôi ngã xuống đất! Sao cô lại xấu xa đến như vậy, bản thân bị phạt quỳ, nhân lúc tôi quay người đi trút giận lên con trai tôi! Con trai tôi mà có mệnh hệ gì tôi không tha cho cô đâu!”
Kiều Hy ngửi thấy trên người người phụ nữ có mùi thuốc rất nồng. Đoán rằng khi nãy cô ấy tự đi hút thuốc một mình, lơ là đứa bé, lại sợ đứa bé bị thương khiến gia đình trách nên đẩy tất cả trách nhiệm cho cô.
Kiều Hy chắc chắn sẽ không để mặc cho cô vu khống: “Quý bà, con trai của bà, nó bị thương việc đầu tiên là nên suy nghĩ lại chính mình, chứ không phải đùng đẩy trách nhiệm! Hơn nữa … hút thuốc có hại cho chính bản thân bà với con trai bà, bà nên nhớ bài học này!”
“Tôi không có hút thuốc, cô … cô nói bậy! Rõ ràng là cô đã đẩy con trai tôi, con tiện nhân!”
Người phụ nữ giận dữ, cô tát vào mặt Kiều Hy.
Kiều Hy đang quỳ, một lúc không kịp tránh né, bị cô ấy tát đến mặt cô quay sang hướng kia, khuôn mặt trắng hồn của cô in dấu tay năm ngón, tiếng lùng bùng trong đầu.
Khi cô thức dậy sáng nay, cô đã có một chút đau đầu, bây giờ nó dường như càng lúc càng nặng rồi.
Thấy vậy, đứa bé trong vòng tay người phụ nữ khóc ‘Wa’ lên: “Đừng đánh chị … chị giúp tiểu Bảo mà …”
“Tiểu Bảo, sao con khóc rồi? mẹ đang giúp con mà, đây là người xấu! Là cô ấy đẩy con ngã!”
"Không phải chị … mẹ xấu …”
Đứa trẻ cứ khóc òa lên, người phụ nữ ẵm nó lên dỗ nó một hai tiếng thì thấy một người đàn ông trẻ, dáng mảnh khảnh, cao ráo đi đến.
"Tại sao tiểu Bạo lại khóc rồi? Trình Mỹ Vân, tôi đi làm cự khổ như vậy, cô ở nhà giữ con tại sao lại để trán nó sung thế này?”
"Không liên quan đến tôi, là con bé đó! Nó nhân lúc tôi không chú ý đẩy tiểu Bảo ngã!” Người phụ nữ chỉ vào Kiều Hy và nói.
Người đàn ông nhìn theo ngón tay cô, thấy cô gái quỳ trên sân, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên và sự thèm thuồng.
Thấy vậy, người phụ nữ nói với giọng cay đắng: “Đừng nhìn nữa! Ở ngoài chơi gái thì thôi đi, ông còn muốn gái trong nhà? Lục Mộng Thái, tôi cảnh cáo ông, con bé này là người của cậu đó, đừng cố động đến cô ta!”
"Tôi không biết bà nói bậy bạ gì nữa!” Người đàn ông nheo mắt, ắm đứa bé đang khóc trong vòng tay người phụ nữ, “Tiểu Bảo đừng khóc, ba về rồi nè!”
“Hứ, nói là đi công tác hai ngày, hai tuần ông mới về, ở bên ngoài chơi đã rồi phải không? Lại có thêm mấy cô người tình nữa vậy?!”
"Được rồi, nói ít thôi! Tôi không phải về rồi sao? Một lát đừng mách lẻo trước mặt ba tôi đó!”
Lục Mộng Thái cảnh cáo, sau đó anh lại nhìn lén Kiều Hy một cái nữa rồi mới dẫn vợ con anh đi.
Đột nhiên, Kiều Hy, người đang quỳ ở đó nói: "Cô tên là Trình Mỹ Vân phải không?”
Nghe ai đó gọi tên mình, người phụ nữ vừa đánh cô quay lại: "Đúng vậy, Chuyện gì?”
“Không có gì, tôi nhớ rồi!” Kiều Hy gật đầu.
Cái tát này, cô sẽ nhớ và sẽ sớm trả lại!
Kiều Hy bây giờ, đầu gối đau, mặt đau, đầu cũng đau, trong lòng khó chịu, vừa đói vừa khát!
Cô không biết, khi nào cô mới không bị bắt nạt? khi nào mới có tự thể bảo vệ mình?
Cô gái đang cố cắn răng giữ cơ thể như muốn gục ngã của cô, nhưng cô cảm thấy ngày càng nặng ...
Mí mắt cô nặng chịch, cô rất muốn ngủ … thật sự muốn ngủ!
Đột nhiên, cô cảm thấy có ai đó đã nhấc mình lên, phần lưng mềm mại, yếu ớt của cô dựa vào một bộ ngực rộng, ấm áp.
Cô gái vô thức nắm lấy cánh tay duy nhất trước mặt cô ấy, giống như nắm lấy cái phao cứu sinh: “Anh Dịch Thần, anh đem tiểu Hy đi đi …”
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Đôi mắt của Lục Lập Tiêu đọng lại, để cho cô gái dựa vào ngực, tay đặt lên trán cô: “Lại bị sốt rồi!”