Đêm đó, người cao cao tại thượng như Lục Lập Tiêu lần đầu tiên chăm sóc một người phụ nữ!
Cũng là lần đầu tiên bị một cô bé sốt đến nóng như một quả cầu lửa đè trên giường, đầu cô ta cứ dúi vào ngực anh.
Sáng hôm sau, khi Kiều Hy thức dậy, cảm giác đầu tiên của cô là sự mệt mỏi sau căn bệnh, điều tiếp theo là một bộ ngực đàn ông lực lưỡng màu mật ong đập vào mắt cô!
Cô thực sự đang ngủ trong vòng tay của Lục Lập Tiêu, có phải ảo tưởng tạo nên bởi cơn sốt không?
Những ngón tay nhỏ bé tinh tế, nhẹ nhàng chọc vào ngực người đàn ông, cứng rắn, nhưng có nhiệt độ, không phải là mơ!
Ngẩng đầu lên và quan sát tình hình, Kiều Hy bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Có vẻ không phải Lục Lập Tiêu đang ôm cô, mà là do cô cố ôm lấy anh ta?
Tư thế ngủ của cô cũng khá quyến rũ!
Chiếc chân thon thả của cô đang móc vào sau đùi anh, đôi tay ôm chặt eo anh, đầu dúi vào ngực anh, còn dúi đến nút áo ngủ của anh cũng bị bung ra, phơi bày nữa thân trên lực lưỡng của anh. Nhìn vào như là cô đang chủ động hiến dân, đang muốn chiếm lấy anh ta!
Kiều Hy biết tư thế ngủ của cô không đẹp từ lâu, cô luôn thích ôm lấy gì đó để ngủ, nhưng cô không ngờ lần này lại xem con hổ họ Lục như gấu bông để ôm mà ngủ.
Khủng khiếp!
May mà anh ta chưa thức, không thì chắc chắn sẽ ăn thịt cô!
Cô bé nhẹ nhàng loại gỡ tay và chân mình ra, lén bước xuống giường.
Ai ngờ cô vừa ngồi dậy thì người đàn ông đằng sau đột nhiên mở mắt ra, sau đó một lực mạnh mẽ kéo cô trở lại giường, thân thể cao to của anh cũng thuận tư thế chèn ép qua.
Khi Kiều Hy hét to vì hoãng sợ thì một bàn tay lớn sờ lên trán cô, cô không bị đánh đập như trong tưởng tượng của cô mà chỉ là việc đo thân nhiệt.
"Hạ sốt rồi!"
Tôi không biết đó có phải là ảo giác hay không nhưng Kiều Hy cảm thấy Lục Lập Tiêu có thái độ như thở phào nhẹ nhỏm.
Ngay lập tức, người đàn ông rời khỏi giường một cách nhanh chóng, vừa chỉnh lại áo ngủ vừa căn dặn: “Trên đầu giường còn một vĩ thuốc hạ sốt, tự uống đi!”
Lục Lập Tiêu rót nước ấm trên bàn đưa cho cô.
Tuy nhiên, anh quay đầu lại, thì Kiều Hy làm gì còn ở đó?
Cô bé nhân lúc anh không chú ý đã lén trốn đi mất!
Phòng ăn của Lục gia ----
Kiều Hy vùi đầu ăn cháo của mình, bà Lục cho người gấp thêm hai quả trứng cút vào bát của cô.
"Tiểu Hy, con mới hạ sốt, nên ăn thêm nhiều thứ để bồi bổ!"
Diêu Phụng Nghi vừa nói xong, chỉ thấy người đàn ông mặc bộ đồ tây được đặt may màu xanh đậm, cả người từ trên xuống dưới thật thẳng thớm bước xuống và ngồi cạnh Kiều Hy.
"Lập Tiêu, con đến đúng lúc lắm. Mẹ thấy Kiều Hy sốt cả đêm qua, hôm nay chắc vẫn còn không khỏe, hay là con cho trợ lý đến trường xin phép cho con bé nghỉ một bữa?”
"Được!"
"Không cần!"
Hai người trả lời cùng một lúc, nhưng là những câu trả lời khác nhau!
Mặc dù cô bé đang nói, nhưng đầu cô ta cúi thấp hơn: "Không sao đâu bác, con khỏe rồi, có thể lên lớp!"
"Con muốn đi học thì một lát để Lập Tiêu đưa con đến trường! "
"Đừng bận tâm! Tôi sẽ đi một mình!"
Sau đó, Kiều Hy đặt chiếc muỗng trong tay xuống, không thèm nhìn Lục Lập Tiêu, chỉ nói một cách lịch sự với Diêu Phụng Nghi: “Con ăn no rồi bác, chúc bác ăn ngon miệng, con đi học đây!"
Cô bé đã muốn rời khỏi từ lúc Lục Lập Tiêu ngồi xuống, cô cứ cắm cúi ăn không chịu nhìn anh ta, tất cả những điều này chỉ nói lên một thông tin
Cô đang giận anh vì người đàn ông này đã bỏ cô lại một mình ở nghĩa địa tối hôm qua.