Khi những người nhà Kiều gia nghe tiếng động chạy đến, những gì họ thấy là một cảnh tượng như vậy.
Kiều Chi ngã trước cửa phòng vệ sinh, chiếc váy trên người bị lủng một lổ, rơi xuống bụng, vì ngã rớt mất một miếng dán ngực nên hai tay cô đang ôm ngực, che đi khu vực nhạy cảm, trông rất vụng về.
Và người đàn ông đứng trước mặt cô ấy, nhưng toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều rất tươm tất, dáng vẻ cao cao tại thượng như một vị thần. Ánh đèn trên đầu phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lục Lập Tiêu, thật hoàn hảo.
Anh nhìn xuống người phụ nữ dưới đất với ánh mắt đầy ghê tởm, như thể đang nhìn thứ rác rưởi đáng ghét nào đó!
"Lục … Lục tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Kiều Liên Kim bước tới cẩn thân, nhìn vẻ mặt người đàn ông.
"Coi chừng đứa con gái của ông!"
Người đàn ông chỉ để lại bảy từ này, quay người đi một cách lạnh lùng. Ông không nhìn vào khuôn mặt lúng túng của người nhà họ Kiều, anh đi đến kéo Kiều Hy đang đứng xem trong đám đông đi ra ngoài.
Cô gái thậm chí không có cơ hội nói lời tạm biết với cha mẹ nhà họ Kiều đã bị Lục Lập Tiêu đưa lên xe!
"Anh rể, bây giờ chúng ta về nhà hả?"
Lục Lập Tiêu: "..."
Kiều Hy nhìn thấy khuôn mặt khó coi của anh sau đó ngưng nói chuyện.
Từ từ quay mặt sang một bên, miệng của cô gái thúc đẩy một vòng cung tự mãn.
Hứ … cô biết tính của Kiều Chi, nghe nói Lục Lập Tiêu không bị bất lực thì thế nào cũng đi quyến rũ anh!
Kiều Hy thở nhẹ nhõm như đã báo được thù lớn, vừa nãy xem cảnh tượng Kiều Chi bị ném ra khỏi phòng vệ sinh thật là hả hê!
Nhưng ... cô ấy khá tò mò về hiện trường vào thời điểm đó. Không biết lúc Kiều Chi đi vào, Lục Lập Tiêu có phải chưa kịp mặt quần?
Haha, cảnh tượng thật ‘đẹp’, cô ấy không dám nghĩ về nó!
"Thấy chị gái cô dụ dỗ tôi, cô dường như vui lắm hả?"
Khi tôi nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau, Kiều Hy nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình và quay lại nhìn anh với vẻ mặt trống rỗng: "Không!"
"Cô không biết nếu nụ cười của cô bị phản chiếu từ cửa sổ sao?"
Nghe lời nói này của Lục Lập Tiêu, trái tim của Kiều Hy run rẩy. Quay đầu lại, cô thực sự thấy cửa sổ tối trong đêm có thể phản chiếu khuôn mặt trắng của cô.
Vì vậy, việc cô cười lén khi nãy đã bị anh ta nhìn thấy hết?
Cô quay mặt lại một cách cứng nhắc, khi cô đang muốn giải thích thì thấy một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên phóng to trước mặt mình.
Mặt Lục Lập Tiêu cách mặt cô không tới bốn cm, đầu mũi hai người đụng nhau, nghe người đàn ông nhấn mạnh từng âm tiết: "Chiêu mượn dao giết người hay lắm!”
Hơi thở của người đàn ông phun lên khuôn mặt của cô, khiến mặt Kiều Hy đỏ bừng, tim cô cũng đập mạnh hơn.
Chết rồi, sao những suy nghĩ của mình đề bị anh ta nhìn thấu hết vậy?
"Anh rể, anh nói gì mượn dao giết người? em không hiểu … ư!"
Kiều Hy vốn muốn xảo biện nhưng chưa nói xong đã bị Lục Lập Tiêu ngăn lại.
Ngón trỏ của anh chà xát theo chiều dọc trên đôi môi của cô gái, đôi mắt của Lục Lập Tiêu bỗng nhiên nóng lên: "Tôi không phải nói rồi, cái miệng này mà nói dối nữa tôi sẽ phạt cô sao?"
"Không ... không có mà!"
Ánh mắt của anh khiến Kiều Hy sợ hãi, cô phủ định theo bản năng, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc nói dối cô lại nói: “có … hình như là có!”
Kiêu Hy luôn cảm thấy mình như bị lột trần dưới mắt Lục Lập Tiêu, những suy nghĩ hay tính toán của cô đều bị anh nhìn thấu.
Hay là không ngụy biện nữa, cứ nói thật thôi!
"Anh rể, em sai rồi!"