Phòng khách ----
Tay và chân Kiều Hy bị quần áo của mình trói chặt, không động đậy được, chỉ có thể nhìn người đàn ông ở đầu giường bước tới gần.
“Chú họ, con sai rồi!”
Cô xin lỗi chân thành, tuy nhiên, một cách xưng hô khiến vẻ mặt Lục Lập Tiêu khó coi hơn.
“Anh … anh rể, anh tha cho em lần này đi! Lúc nãy em giớn với anh, không có muốn trói anh thật, nếu không sao anh có thể cởi trói dễ dàng như vậy? …”
“Lục Tổng, Lục đại thiếu gia … anh là nhân vật lớn, rộng lượng, không chấp nhất với kẻ tiểu nhân như em chứ hả?”
Kiều Hy nói tốt, nói xấu, nói hết cũng không nghe người đàn ông nói một lời nào.
Lục Lập Tiêu chỉ ở tại chỗ và lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt đó như đang nhìn một buổi tối thịnh soạn.
Quần áo Kiều Hy đều bị anh ta lột ra để trói cô lại hết rồi, trên người chỉ còn hai mảnh, che ba nơi nhạy cảm lại, cứ sáng trắng trần truồng trên giường để cho anh ta nhìn, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Anh … anh đừng nhìn nữa!”
“Bây giờ biết xấu hổ rồi hả? Lúc nãy không phải nói muốn làm thiệt hả?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
“Lúc nãy em đang say rượu, không tỉnh táo, em nói chơi thôi! Anh rể, anh đừng bận tâm!”
Nghe vậy, khuôn mặt của Lục Lập Tiêu nghiêm túc hơn, ngồi xuống giường, mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô gái: “Những lời nói lọt vào tai tôi, đều phải xem là thật!”
Sau đó, người đàn ông cởi giày, leo lên giường.
Kiều Hy bị anh ta làm giật mình, muốn tránh ra nhưng tay chân đều bị trói, vùng vẫy không được, chỉ có thể nhìn người đàn ông đè lên mình.
Nếu nói trước đây cô ấy là thịt trên thớt của Lục Lập Tiêu thì tình hình quần áo của cô trói chặt tay và chân cô như bây giờ có thể nói là thịt đã qua chế biến và đặt trước mặt anh ta.
Có thể ăn trực tiếp, không cần thêm gia vị gì cả.
Bàn tay có vết chai mỏng của người đàn ông lướt nhẹ ngang mặt cô, từ từ đi xuống, đến cổ, xương đòn gợi cảm, cuối cùng … dừng ở đồ lót kitty màu hồng của cô.
Lục Lập Tiêu một tay tự cởi nút áo sơ mi của mình, cúi người xuống, hôn trên con đường mà lúc nãy tay anh đi …
Cơ thể Kiều Hy run rẩy một chút, cô cảm thấy rất xấu hổ và ghét sự không nghe lời của cơ thể mình.
Rõ ràng là bị ép buộc, tại sao lại bị anh ta khiêu khích đến động lòng như vây?
Tỉnh táo chút đi Kiều Hy, người này là Lục lão hổ, cô và anh ta tuyệt đối không thể có gì được.
Hơn nữa, trên áo anh ta còn có vết son môi của người phụ nữ khác, ai biết được trước đó họ đã làm gì?
Cô ấy không muốn cho người đàn ông như vậy chạm vào người!
Nhưng Lục Lập Tiêu là người có kinh nghiêm phong phú, rất có kỹ năng, nhìn động tác là biết đã qua bao nhiêu ‘trận chiến’, cô gái thật sự không thể đỡ nổi.
Đúng lúc ý chí yếu yếu ớt của Kiều Hy chuẩn bị bị nuốt chửng bởi phản ứng của cơ thể thì đột nhiên Lục Lập Tiêu ngừng lại.
Người đàn ông cởi trói tay cô ra, bước xuống giường.
Kiều Hy khựng lại trên giường, đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô mới tỉnh ra, phát hiện bản thân đã được cởi trói.
Người đàn ông thực sự dừng lại ở bước này!
Kiều Hy ngồi dậy một cách trống rỗng, do dự một phút, cô mới kéo cái quần trong bị đẩy xuống tận đầu gối, cởi trói chân.
Cô không biết Lục Lập Tiêu có ý gì, cô gái không dám ngủ, và cô cũng không dám trốn nữa.
Kiều Hy quấn chăn của mình nằm nghiên trên giường, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra sau lưng, liền giả bộ nhắm mắt ngủ, tim cô vẫn đang đập mạnh.
Cô cảm thấy chiếc giường lúng xuống, cảm thấy người đàn ông đến gần, nhưng anh chỉ đặt tay lên eo cô và không làm gì cả.
Kiều Hy cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo đem hơi ẩm đến gần, cô rùng mình một chút, thì bị ôm chặt hơn.
Sau đó, Lục Lập Tiêu thực sự không chạm vào cô.
Ngoài việc ôm cô ấy ngủ vào ban đêm thì không có làm gì thêm cả, điều này lại khiến cô gái không quen.
Kiều Hy ngủ thiếp đi vào giữa đêm, và cô đã gặp ác mộng, cô mơ thấy mình bị bắt đi bởi cha mẹ nhà họ Kiều, họ buộc cô ấy phải phục vụ các đối tác trong kinh doanh vì lợi nhuận và đẩy cô ấy vào phòng của một ông vừa già vừa xấu.
Kiều Hy bỏ chạy một cách tuyệt vọng, đập những cánh cửa bị khóa, nhưng làm sao cũng không thể thoát ra được.
Cô gần như tuyệt vọng hét lên trong giấc mơ của mình, sau đó cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô và vỗ nhẹ vào cô để an ủi.
Cô gái cuối cùng đã bị người đàn ông đưa trở lại giường, cô muốn chống cự, nhưng phát hiện người đàn ông đó biến thành Lục Lập Tiêu.
Sau đó, không biết tại sao, cô ấy không kháng cự nữa, cứ như vậy cô và anh ấy đã ấy nhau rồi … ấy nhau rồi …
Khi Kiều Hy tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mặt cô vẫn đỏ bừng.
Khi cô ấy thực sự mơ thấy mình ấy nhau … với Lục Lập Tiêu khi ngủ chung một giường với anh ta.
Trời ạ, các cô gái cũng mơ những giấc mơ như vậy sao?
Cảm giác đó rất là chân thật, đặc biệt là khi bàn tay của người đàn ông đặt lên người cô, khi anh ta hôn cô, cảm giác giống ý như thật tế.
Kiều Hy lấy bàn tay lạnh vuốt lên mặt, thở một hơi dài.
May mắn thay, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Lục Lập Tiêu đã không còn ở trong phòng này nữa, nếu không cô sẽ chết vì xấu hổ mất.
Sau khi thức dậy và vội vã rửa mặt, Kiều Hy đi đến tòa nhà chính để ăn sáng, Lục Lập Tiêu đã ở đó rồi.
Cô gái lẻn nhìn anh một cái, thấy rằng chiếc cà vạt màu đỏ quen thuộc trên cổ anh.
Nhưng người đàn ông chỉ cẩn thận cắt bánh sandwich trên đĩa của mình, và không nhìn cô ấy dù chỉ dùng khóe mắt.
Kiều Hy cũng không nhìn nhiều, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, lặng lẻ đi đến bàn phụ.
Có lẽ đây là người đàn ông. Họ thích sự kích thích thể chất, họ có thể chơi một cách mập mờ với bạn trên giường, nhưng khi họ mặc quần thì có thể nhanh chóng trở lại, như thể không có gì đã xảy ra cả.
Nhưng các cô gái sẽ không làm điều đó, họ quan tâm hơn về giao thoa tình cảm.
Đôi khi rất khó để thoát ra khi đã có tình cảm, đã động lòng.
Vì vậy, cô mới kháng cự Lục Lập Tiêu như vậy, đi với người đàn ông đó, bất kể thể chất hay tinh thần đều rất nguy hiểm.
Kiều Hy hồi cấp ba đã có qua mười mấy người bạn trai, có thể xem là lão làng nơi tình trường, nhưng cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào khó nắm bắt như Lục Lập Tiêu.
Cô gái với lấy một quả trứng từ đĩa để bóc vỏ. Lúc này, Diêu Tân Viễn, người có đôi mắt thâm như gấu trúc đến ngồi cạnh cô.
"Đm, sao hôm qua tôi bị khóa trong xe vậy? ngủ tới tôi đau lưng!” Diêu Tân Viễn phàn nàn.
Nghe vậy, Kiều Hy quay đầu và liếc nhìn anh một cái, lắc đầu với sự tội lỗi trong lương tâm: "Làm sao tôi biết được?"
"Xui xẻo quá đi!”
Người đàn ông chỉ phàn nàn thêm một câu, không nhắc đến chuyện này nữa.
Có vẻ như cậu ta đã rất say trong đêm qua, cũng không nhớ việc tối qua đã gặp cô trên xe của Lục Lập Tiêu.
Kiều Hy nhẹ nhõm, đồng thời cô cảm thấy Diêu Tân Viễn thực sự ngu ngốc đến mức đáng thương.
Đầu óc đơn giản đến nỗi người khác lừa anh cũng cảm thấy tội lỗi, cộng thêm bản thân cô hôm qua ngủ với Lục Lập Tiêu trên giường của cậu ta, còn nằm mơ một giấc mơ như vậy ...
Cảm giác tội lỗi của Kiều Hy lại càng nặng hơn, lấy quả trứng đã được bóc vỏ trong tay đặt trên đĩa của người đàn ông, nói: "Ăn cái trứng, bổ não xíu đi!”
Tuy nhiên, cô ấy vừa đặt quả trứng xuống thì nghe thấy ‘rầm’ một tiếng từ bàn của Lục Lập Tiêu bên cạnh.
Người đàn ông ném muỗng nĩa xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy, lấy áo khoác và đi ra ngoài.
Lục Lập Tiêu tức giận, tất cả mọi người trong bàn ăn ngay lập tức không dám thở mạnh.
Kiều Hy: "..."
Ai lại đụng chạm tới anh ta rồi vậy? Mới sáng sớm đã giận dữ như vậy!
Công ty ----------
Khi Đường Cảnh Thiên bước vào văn phòng của Lục Lập Tiêu, anh gần như bị áp lực cực thấp bên trong dọa đến bỏ chạy.
Lục Lập Tiêu ngồi ở bàn làm việc của mình và đang xem báo cáo trong quý này, trước mặt là quản lý các bộ phận, đều có vẻ mặt sợ sệt, ai nấy đều rung rẩy, như thể đang chờ án tử.
Khi thấy anh ấy vừa bước vào, dường như là thấy hy vọng cuộc sống: “Đường thiếu gia!”
Ban đầu, Đường Cảnh Thiên vốn thấy rằng thời điểm đến của anh không đúng, anh đang định rời đi một cách thầm lặng.
Nhưng bị người khác kêu lên như vậy, anh lại phải đi vào.
"Lúc thiếu gia, có phải tôi đến … không đúng lúc không?”
Lục Lập Tiêu ngước mắt lên nhìn anh một cái, đặt báo cáo trên tay xuống với vẻ mặt lạnh lùng, anh nói: "Mấy người ra ngoài trước, mười phúc sau họp trong phòng họp!”
"Dạ vâng!"
Cuối cùng, họ xem như qua được một kiếp nạn, các nhà quản lý bộ phần này ai nấy lau mồ hôi hột trên trán.
Trước khi rời đi, cố ý nhìn Đường Cảnh Thiên một cái với ánh mắt ai nấy đều ngập tràng sự cầu nguyện và kỳ vọng vào anh ta: Đường thiếu gia, số phận của chúng tôi mười phút sau như thế nào toàn nhờ vào anh đó!
Đường Cảnh Thiên cảm thấy nhiệm vụ sắp tới của mình ngay lập tức nặng nề hơn, anh miễn cưỡng gật đầu, ngồi xuống trước mặt Lục Lập Tiêu: “Chuyện gì vậy Lục thiếu gia? Tôi tranh thủ sắp xếp cho anh ở với cô gái đó trong hai ngày ở trang trại, hỏa khí tích tụ của anh vẫn chưa được giải quyết sao? Không đúng, anh không phải có phản ứng với cô bé đó sao? Hay là anh chê con bé đó bị người khác đụng qua, không xuống tay được?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu không nói gì, chỉ cau mày.
Nghĩ đến việc Kiều Hy cho Diêu Tân Viễn một quả trứng sáng nay, trong lòng anh ta lại giận dữ.
Cảm giác này thậm chí còn khó chịu hơn khi biết rằng cô ấy bị người đàn ông khác xâm phạm qua.
Không phải không xuống tay được! mà là con người của anh dã tâm lớn quá!
Nếu anh ta để mắt tới điều gì thì muốn cô ấy hoàn hoàn toàn toàn là của anh, muốn thân thể và trái tim của cô ấy đều thuộc về anh.
Có rất nhiều người đàn ông xung quanh cô gái, điều đó thực sự khiến anh cảm thấy chướng mắt.
Nghĩ đến đây, Lục Lập Tiêu lấy điện thoại và gọi một cuộc điện thoại.
Đường Cảnh Thiên lén đút đầu qua nhìn, anh thấy rằng anh ta đang gọi cho Diêu Tân Viễn.
“A lô, có một dự án ở Lâm Thành, cậu thay tôi đi đầu tư, sẽ phải ở bên đó khoảng năm ngày!”
"Không có lý do gì cả, Lục gia không nuôi những người ăn không ngồi rồi, nói thêm một câu nữa thì cút về thủ đô cho tôi! Còn nữa … không được dẫn Kiều Hy theo!”
Lục Lập Tiêu cũng không nói nhiều với Diêu Tân Viễn, nói xong là cup máy điện thoại, lại mệnh lệnh Trương Chăn đi hối thúc Diêu Tân Viễn khởi hành ngay lập tức, một khắc cũng không được chậm trễ.
"Lục thiếu gia, đuổi người đàn ông bên cạnh con bé đi, anh chuẩn bị chơi lén hả?” Đường Cảnh Thiên cười nham hiểm.
Lục Lập Tiêu: "Nếu chỉ muốn có thân thể cô ấy thì hôm qua tôi đã lấy! Cô ấy qua tay không chỉ một người đàn ông, tôi phải để lại ấn tượng sâu sắc trong cô ấy, thì không thể có cô ấy ngay lập tức được!”
“Muốn bắt lại nên thả trước? Lợi hại!”
Đường Cảnh Thiên không thể không làm động tác nhấn like cho Lục Lập Tiêu.
Ai nói rằng EQ của một người đàn ông chưa bao giờ đụng đến phụ nữ là âm? Thủ đoạn này của Lục Lập Tiêu quả thật quá tuyệt!
Theo cách này, anh ta đang chờ Kiều Hy chủ động hiến dâng lên cho mình.
......
Kiều Hy tan trường về nhà mới nghe tin Diêu Tân Viễn đi công tác, và thời gian cho chuyến đi này không phải là ngắn.
Cậu trai chỉ biết ăn chơi đó thì biết công tác gì?
Kiều Hy nghi ngờ, lần này là Lục Lập Tiêu cố ý muốn điều Diêu Tân Viễn đi khỏi.
Quả nhiên, lúc 9 giờ tối hôm đó, cánh cửa phòng của cô bị đẩy ra.